Một tuần sau tình trạng của Vũ Trác Nghiên đã ổn định nhưng mảng kí ức của anh ta về Lạc Vũ Anh thì mãi vẫn chưa lấy lại được.Hàng ngày Lạc Vũ Anh tới chăm sóc cho anh ta nhưng với anh ta mãi cũng chỉ là một người bạn bình thường, còn mỗi khi cô tới thì lại tỏ ra vẻ cưng chiều, thân thiết.Lục Hàn đã mời nhiều bác sĩ nước ngoài tới nhưng đều vô tác dụng, họ nói chỉ còn cách đợi anh ta tự hồi phục trí nhớ thôi.
"Vũ Trác Nghiên, anh có nhanh lên không?"Cô ngồi trên sofa trong phòng bệnh cùng Lục Hàn và Lạc Vũ Anh.Hôm nay là ngày xuất viện của anh ta nên mọi người phải rời công việc lại để tới đón mặc dù biết anh ta không bị mất trí nhớ gì hết ngoài về Lạc Vũ Anh mà thôi.
Vũ Trác Nghiên từ phòng tắm đi ra, trên người anh là một bộ vest đen huyền bí tôn lên vẻ cao ngạo cùng khí chất đế vương của anh ta.
"Được rồi, mau đi thôi.Hôm nay anh cũng phải đến công ty xử lý công việc."Vũ Trác Nghiên chỉnh lại áo vest đi tới kéo cô đi về phía cửa.Cô ngoảnh đầu nhìn Lạc Vũ Anh cùng Lục Hàn đi sau, mỗi người một vẻ mặt, một suy nghĩ.
Cô cố tách mình ra khỏi anh ta nhưng hoàn toàn không có cách.So với sức lực của cô thì Vũ Trác Nghiên, một người vừa hết bệnh khỏe hơn rất nhiều nên đành để anh ta kéo cô ôm vào trong lòng sải bước đi.
Tách!Những ánh sáng đền flash chiếu vào cô cùng Vũ Trác Nghiên đang cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngung-yeu/2865180/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.