Tiểu Lãnh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn mẹ mình, hai bàn tay nhỏ của cậu nắm chặt vào nhau.Khóe mắt đỏ ứng của sự tức giận.Kiều Ngân Anh, nhất định bà phải trả giá vì mọi chuyện bà đã gây ra.
"Mẹ, không được khóc.Mẹ có sai đâu mà phải khóc, khóc là thua cô ta rồi."
Cô nhìn nó, khóe mắt không hiểu sao vẫn chảy ra, càng cố nhịn càng chảy nhiều hơn muốn dừng cũng khó.
"Kỳ Tuyết, đứng lại đó."
Cô lấy tay lau dòng nước mắt trên má, lấy hết sức quay đầu lại nhìn người vừa phát ra giọng nói kia.
"Anh tìm tôi có chuyện gì Thiên Vũ?"
"Bao giờ cô có thời gian, ba mẹ tôi muốn gặp Tiểu Lãnh."
Cô cười khinh bỉ, nụ cười khiến người ta rợn mình.Tiểu Lãnh bên cạnh chưa kịp để mẹ mình nói gì giọng điệu châm biếm đã vang lên.
"Ba mẹ ông có quan hệ với tôi sao mà phải gặp."
Thiên Vũ nhíu mày nhìn Tiểu Lãnh, thằng con này của anh gương mặt,tính cách gần như giống anh chỉ có sự lì lợm ương bướng là của mẹ nó.Còn Kỳ Tuyết thì rửng dưng trước hành động của Tiểu Lãnh, cô gần như dung túng cho cậu làm như vậy.
"Tiểu Lãnh ta là ba con."
"Tôi mới không cần loại ba như ông.Tôi tin đứa con gái ở nhà vẫn chờ ông về đó."
Nói xong Tiểu Lãnh kéo Kỳ Tuyết một mạch rời khỏi tầm mắt của Thiên Vũ, đẩy cô vào ghế lái của xe, cậu cũng an nhiên về ghế phụ mà thắt dây an toàn cho mình.Chiếc xe BWM trắng cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngung-yeu/2865155/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.