Thế nhưng tiểu tử kia cũng khá tinh ranh, hắn thấy Lâu Vân Bàng nhìn mình thì vội quay đầu qua hướng khác. Sau đó hắn len lén quay lại nhìn vài lần rồi kéo chiếc mũ thấp xuống và lặng lẽ bỏ đi.
Lâu Vân Bàng cảm thấy kỳ quái, lão thầm nghĩ :
- “Tiểu tử! Ngươi chạy không thoát đâu, con bà nó! Còn có kẻ dám theo dõi lão phu à? Ta há sợ ngươi chắc!”
Nghĩ đoạn lão móc tiền ra trả cho tên bán bánh bao rồi đưa con đại ưng vượt ra khỏi đám đông. Nơi này đông người chen chúc nên đợi đến lúc lão vượt ra ngoài thì tiểu tử kia đã lủi qua đường rồi, chốc chốc hắn còn ngoái lại nhìn, thái độ lấm lấm lét lét đầy vẻ thần bí.
Lâu Vân Bàng cười thầm và nghĩ :
- “Tiểu tử, ngươi có chạy lên trời thì lão phu cũng theo đến cùng. Thật là to gan, ngươi cũng muốn biết Lâu Vân Bàng ta là nhân vật thế nào à?”
Nghĩ đoạn lão giả vờ như không chú ý đến tiểu tử kia nữa mà thản nhiên đi theo phía sau hắn như một sự tình cờ. Khoảng cách càng lúc càng được rút ngắn, cuối cùng thì chỉ còn khoảng hơn trượng. Nhưng ngay lúc này thì tiểu tử phía trước đột nhiên gia tăng cước lực, chớp mắt đã mất hút vào bóng tối. Lâu Vân Bàng kinh ngạc thầm nghĩ :
- “Nhanh thật!”
Lão cũng vội vàng phóng bước truy theo, sau khi vòng qua một góc đường thì mới thấy tiểu tử kia đang rẽ vào một ngõ hẻm. Lâu Vân Bàng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngung-suong-kiem/2156247/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.