Đêm hôm khuya khoắt, ông chồng trên danh nghĩa lại chạy đến phòng, ôm cô run lẩy bẩy nói mình sợ ma nên muốn ngủ với cô.
Sáng mai còn phải dậy đi làm. Nhiếp Thanh Anh có hơi bực bội, "Đây không phải là nhà anh sao? Trước kia sao anh ngủ được?"
Chu Minh ngẩng đầu buồn bã nhìn cô rồi thở dài. Anh cao to thế mà lại ra giả vờ hoảng hốt như chú nai con, Nhiếp Thanh Anh nhìn mà thấy ớn lạnh.
Chu tam thiếu u sầu đáp, "Đêm dài đằng đẵng mà không có ai ở bên, một mình anh cô độc đành cố nén nỗi sợ hãi vào lòng. Nhưng bây giờ anh đã có em rồi, vợ ơi, em sẽ không bỏ mặc anh chứ?"
Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh mặt đối mặt với nhau, vai bị anh ôm chặt, cô cố giãy dụa nhưng không thành. Chỉ cần cô dùng sức một tí là anh lại gào lên "Anh sợ quá!". Nhiếp Thanh Anh chật vật đưa tay lên xem giờ, đã 1 giờ 10 rồi.
Cô bất lực hỏi, "Có đúng là anh chỉ ngủ chứ không làm chuyện khác?"
Chu Minh, "Dĩ nhiên."
Nhiếp Thanh Anh, "Vậy vào ngủ đi."
Nhiếp Thanh Anh quay người đi về phía giường, bảo Chu Minh lấy thêm gối. Chu Minh nhìn bóng lưng cô, vừa gật đầu đồng ý vừa nở nụ cười khó hiểu -- cô vẫn dễ lừa như xưa.
Giống như năm đó, cô không biết anh là ai, nhưng khi anh giả vờ đáng thương mượn tiền cô, cô lại dốc túi cho anh mượn.
Anh biết cô đã lâu, bao năm trôi qua mà cô vẫn không hề thay đổi, nhưng anh đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngung-nho-ve-em/142901/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.