Mấy ngày qua chỉ có một việc không ngừng, chính là sáng mỗi ngày đều phải uống một chén canh. Nàng đã thiên tàn địa khuyết, cũng không thị tẩm, thật không hiểu còn uống thứ này để làm gì! Chỉ có điều Diệp Ngưng Hoan cũng không từ chối uống, phải thêm ít món ở trong bụng.
Cây bạch quả đã phủ màu vàng, lá phong đã nhuộm đỏ. Bầu trời càng ngày càng trong veo, đó là tin báo hiệu vào thu. Thật ra không gặp lại Sở Hạo, Diệp Ngưng Hoan càng ngày càng gầy.
Buổi tối nhìn ánh trăng như lòng đỏ trứng, ban ngày nhìn đám mây giống như kẹo bông sợi… Trong viện sau tây lâu Liêu Hoa Thai có cây nho, đều đã chín, tím mênh mông.
Diệp Ngưng Hoan vô cùng kiên nhẫn ngửa đầu giương miệng đứng đã lâu, cuối cùng Đông Anh nhìn không được, lại đây kéo: “Cô nương, đừng náo loạn…”
Diệp Ngưng Hoan mắt nháy mắt không nhìn cây nho, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Đây hẳn là có thể hái xuống được rồi? Làm một chùm đi?”
Đông Anh liều mạng túm tay áo của nàng, nói một tràng bên tai, đem linh hồn nhỏ bé của Diệp Ngưng Hoan từ trên cây nho chuyển sang người nàng ta, nhưng nàng ta không phải vịt quay cũng không phải thịt dê xỏ xâu, Diệp Ngưng Hoan thật sự không có hứng thú.
Một bàn tay cực kỳ tao nhã thò vào tầm mắt Diệp Ngưng Hoan, lại không giúp hái nho, mà là lay khuôn mặt nàng.
Rất không vui mà liếc mắt nhìn, giọng nói lại nghẹn trong cổ họng không ra được.
Sở Hạo với vẻ mặt thích tai vui hoạ nhìn nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngung-hoan-truc-hoan-ky/735528/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.