Dù ba năm qua cậu ta có làm gì thì cậu ta dựa vào đâu mà lại kiêu ngạo như vậy? Xem thường người khác như vậy?
Vương Tá hít một hơi thật sâu, trái tim ông ta đột nhiên đau đớn, lông mày vô thức nhíu lại.
“An Bình, cậu thoải mái đến hơi quá mức rồi”. Khương Thượng Khôn không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười.
“Vậy người làm chú này cũng sẽ không khách khí với cậu, thực ra sức khỏe của Vương Tá có chút vấn đề, muốn nhờ cậu chữa trị gi
“Chữa bệnh? Được, đưa tay ra để tôi bắt mạch trước”.
Trần An Bình trực tiếp nói với Vương Tá.
Vương Tá tức giận trong lòng nhưng phải nể mặt Khương Thượng Khôn, đồng thời ông ta cũng định kiểm tra trình độ y thuật của Trần An Bình, một tên nhóc. miệng còn hôi sữa thì y thuật có thể giỏi đến mức nào được?
Dù sao Vương Tá cũng không tin!
Đặt ba ngón tay lên cổ tay, đôi mắt hổ của Trần An Bình phóng ra một tia sắc bén và nhìn chằm chằm vào Vương Tá.
“Ông là một người đàn ông thực thụ!” Trần An Bình bỗng nhiên nói một câu rất khó hiểu.
Vẻ mặt Vương Tá không thay đổi, cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Trái tim của ông bị một mảnh đạn găm vào, mảnh đạn này đã ở đó ít nhất hai mươi năm, bây giờ xuất hiện tình trạng khó thở và đau đớn không chịu nổi, tôi nói có đúng không?”
Trần An Bình nhướng mịi, rút tay về.
“Lạch cạch!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465170/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.