Vương Tá có chút mất kiên nhẫn bắt tay, tự nhủ: 'bà là ai, bà nhờ tôi chăm sóc là tôi phải chăm sóc sao?'
Mặt mũi to nhỉ? “Các món ăn trong phòng riêng đã gọi xong rồi, chúng ta đi vào trước đi?”
Người đàn ông trung niên bên cạnh Vương Tá rõ ràng là thiếu kiên nhẫn và thúc giục.
“Được”.
Vương Tá nói với Trương Long Hải: “Tạm thời cứ như vậy đi, hẹn gặp lại sau”.
Nói xong, Vương Tá xua tay đi theo người đàn ông trung niên chuẩn bị đi vào. phòng riêng.
Mặc dù rất khó để đặt chỗ của tiệm lẩu Lục Vị Tiên, nhưng cũng phụ thuộc vào việc ai đến ăn, một nhân vật lớn như Vương Tá thì đến bất cứ lúc nào cũng. có chỗ ngồi.
Đây là phong cách!
Cảnh tượng này đương nhiên bị Ngô Thu Vân nhìn thấy và nghe thấy, tổng quản của Lục Phiến Môn bắt tay họ và chào hỏi, thật là vinh dự lớn lao.
Nhìn lại người đàn ông mà con gái bà ta đang quen, chỉ là một tên tội phạm lao động cải tạo!
Người so với người, đúng thật là khiến người ta tức chết!
“Long Hải, sau này cháu nhất định phải biểu hiện thật tốt, sau này nhà chúng †a phải trông cậy vào cháu để giữ thể diện”. Hà Phân cười đến không khép miệng được, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Dì yên tâm, cháu nhất định sế cố gắng..”.
Trương Long Hải gật đầu mạnh mế, thuận tay vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Ngô Mỹ Linh và nhìn về phía Trần An Bình với ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465166/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.