Nếu đã muốn nhờ người ta giúp đỡ, thì làm sao có mặt mũi để nghi ngờ người ta?
Nghi ngờ người khác thì không nên dùng, đã dùng thì không nên nghi ngời Nhà họ Khương, bất chấp tất cả!
“Bước thứ hai đương nhiên là...”
Sau đó Trần An Bình nói về kế hoạch của mình.
“An Bình, xin hãy cho ông già ngắt lời một chút”.
Khương Văn Sinh đốt một điếu Hoa Tử, hít sâu hai hơi: šu đã cho cậu gặp Phong Nhi, Khương Văn Sinh này cũng không coi cậu như người ngoài, tôi tin tưởng cậu một trăm phần trăm”.
“Cậu cứ việc trị liệu đi, chữa trị tùy theo ý của cậu, không cần phải giải thích với bất kỳ ai trong chúng tôi, nếu có cần gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng!”
“Ông Khương, bệnh này có thể chữa khỏi, nhưng không dễ dàng, nhanh thì
một hai tháng, chậm thì cũng nửa năm, quá trình điều trị rườm rà phức tạp và có rủi ro nhất định, tôi phải nói rõ với các người...”
Trần An Bình khế lắc đầu, anh sẽ không phá vỡ quy tắc của chính mình.
Trên thực tế, việc giải thích ca bệnh cho bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân cũng tương đương với việc kiểm tra lại các câu hỏi khi đi thi.
Có thể làm sai đề thi, nhưng việc chữa bệnh và cứu người thì không có chỗ cho sự sai lệch, thường thì cùng một loại thuốc mà liều lượng khác nhau, thì sẽ có tác dụng hoàn toàn khác nhau.
“Nửa năm là có thể khỏi sao?”
Nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465158/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.