“Có phải chú đang hiểu nhầm về thời gian không?” Trần An Bình có chút coi thường Khương Thượng Khôn, không đáng tin cậy. “Tiểu Trần, cậu có thể giữ thể diện cho tôi một chút được không?”
Khương Thượng Khôn vừa xấu hổ, vừa khó chịu, lại bất đắc dĩ, nếu dưới đất xuất hiện một vết nứt, có lẽ ông ta sẽ chui vào ngay, quá xấu hổ.
“Cậu trực tiếp kê đơn thuốc cho tôi, tôi sẽ tin tưởng trình độ của cậu ngay”.
Nghe vậy, khóe miệng Trần An Bình nhếch lên một nụ cười.
Cách tốt nhất để vượt qua sự nghỉ ngờ là thể hiện thực lực.
“Hay là như vậy đi, bên kia có chỗ nghỉ ngơi, tôi sẽ châm cứu điều trị cho chú trước, sau đó lại kết hợp với uống trung dược, chữa được cả triệu chứng lẫn căn nguyên, hiệu quả sẽ tốt hơn”.
Trần An Bình suy nghĩ một lúc và đưa ra phương án điều trị.
“Được được được, tất cả tùy thuộc vào cậu”.
“Được rồi, cởϊ áσ ra, nằm sấp xuống, để lộ hai bên eo”.
Trần An Bình xắn tay áo chuẩn bị bắt đầu công việc.
Khương Thượng Khôn hỏi: “Ghim vào chỗ nào?”
“Thận của chú không tốt, đương nhiên phải ghim vào thận, nếu không thì có thể ghim chỗ nào?”
Khương Thượng Khôn biết điều im miệng lại, Tiểu Trần cái gì cũng giỏi, nhưng lại quá thẳng thắn, hoặc có thể nói là có chút kiêu ngạo tự phụ, dường như cậu ấy không coi trọng bất kỳ ai cả.
Tuy nhiên, anh lại thực sự có năng lực để kiêu ngạo!
“Có hơi đau, chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465129/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.