“Thằng ngu! Một tên tội phạm lao động cải tạo có thể tìm được công việc gì? Tôi khinh!”
Mã Hồng Trạch chửi bới Trần An Bình qua gương chiếu hậu.
“Được rồi, đừng nói gì nữa, cứ vứt cậu ta ở đó đi, nhìn thấy khó chịu”.
Viên Tiểu Mạn tỏ vẻ chán ghét, cô ta chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Trần An Bình, ba năm trước, cô ta nghe nói Trần An Bình bị giam vì đánh bị thương người khác, suýt chút nữa Viên Tiểu Mạn đã đốt pháo hoa để ăn mừng.
Bởi vì ba năm trước Trần An Bình quá xuất sắc.
Anh thuộc loại học rất giỏi, là học sinh ngoan trong mắt tất cả giáo viên, là một cậu bé ngoan trong mắt hàng xóm láng giềng, mỗi khi ăn Tết anh đều được ba cô ta lấy làm tấm gương, gần như trở thành cái bóng tâm lý của Viên Tiểu Mạn.
Còn bây giờ? Hừ!
Là một tên tội phạm lao động cải tạo, chẳng phải vẫn cần cô ta giúp giới thiệu việc làm sao?
Học giỏi có ích gì?
“Yên tâm đi, anh đã nói chuyện rồi, chắc chắn sẽ khiến cậu ta cút đi. Cậu ta ở công ty thực sự rất chướng mắt, anh thậm chí còn nghi ngờ rằng ba em cố ý phái cậu ta đến đây để theo dõi chúng ta”.
Trong mắt Mã Hồng Trạch hiện lên một tia hận thù.
“Được rồi, ba em có chút cổ hủ, anh cố gắng thể hiện cho tốt, cuối tuần khi gia đình họp mặt thì anh cũng đến, chuẩn bị ít quà, đừng để ba em bắt bẻ”.
“Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465116/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.