“Em hai, An Bình, mặc kệ bà ấy đi, mau vào trong ngồi”.
Sau khi trừng mắt nhìn vào bóng lưng của Viên Hồng Diễm, Trần Lập Văn quay lại và mời hai cha con Trần An Bình vào nhà.
“An Bình, con muốn uống trà gì? Bác cả pha cho con”.
“Cảm ơn bác cả, con uống nước đun sôi để nguội là được rồi”.
Trần An Bình cười nhẹ nhàng, cũng không để ý.
Nhìn quanh, trái tim anh như bị ai đó dùng kim đâm mạnh vào.
Trong nhà bác cả Trần Lập Văn cũng không xem như là hoành tráng lộng lẫy, nhưng cũng là một gia đình giàu có, căn hộ rộng hơn 180 mét vuông, phòng ăn trong nhà còn rộng hơn toàn bộ phòng khách trong nhà anh, một chiếc bàn trà bằng gỗ tử đàn nguyên khối thậm chí còn mắc hơn tất cả đồ đạc và thiết bị trong nhà của Trần An Bình công lại.
Phải biết rằng, ba năm trước đây, điều kiện của gia đình bác cả thực ra không tốt bằng nhà anh, ở nhà có một phòng khám, anh trai và chị dâu đều là nhân viên cấp cao trong công ty lớn, còn anh thì là một chàng trai ngoan và một học sinh giỏi trong mắt nhà người khác, mỗi năm đều đứng nhất và đứng nhất rất nhiều lần.
Ba năm sau, anh bị bắt vào tù vì làm bị thương người khác, khi anh trở lại, mọi thứ đã thay đổi.
“Anh cả, tối nay cha con chúng em thật sự không đến đây để vay tiền”.
Trần Lập Quân trông rất xấu hổ và căng thẳng, cho dù là ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465114/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.