*Chát chát chát*
"Chị nói thế nào hả Đoan?"
Trâm Anh kêu người đưa cô vào phòng làm việc.
Nàng giận lắm.
Giận đến độ đánh Tố Đoan lằn đầy vết roi đỏ lòm trên lưng.
"Sao không trả lời?"
Đoan đau quá, chỉ biết khóc. Muốn mở miệng nói một câu tử tế lúc này thật khó.
"Em có thích lì lợm không?"
*Chát chát chát*
"Hơ ựm!...Hức...em đau!"
"Bởi vậy mới chịu nghe lời, lần trước bị một lần rồi đâu có chừa?"
"Người ta sờ Trâm Anh, em chịu không nổi!"
Nói được vài câu nhưng chẳng chữ nào lành lặn, giọng thì run run nghèn nghẹt.
Nghe mà thấy thương.
"Bệnh viện gửi kết quả chụp x-quang, em đánh người ta nứt cả sọ não, già rồi may là còn chưa mất mạng. Em nói xem, lỡ ông già đó chết thì chị cứu em thế nào hả Đoan!?"
*Chát chát chát*
"Hựm...ức!"
Đang tức thì chớ, nàng đánh cũng chả phải nhẹ nhàng gì, roi nào quật xuống cô đều lãnh đủ đau đớn.
Ấm ức lắm nhưng khóc không ra tiếng.
"Ở trong này tốt nhất là nên ngoan ngoãn sống qua ngày. Có biết chị xin giảm án cho em được cấp trên chấp thuận rồi không? Bây giờ người ta đổi ý, nhờ em nông nổi cả đó!"
"Rõ ràng là nói...em sẽ bảo vệ Trâm Anh...thế mà chị lại phản ứng mạnh mẽ...còn đánh em...hức...hức"
"Nín! Là em sai! Chưa biết lỗi sao?!"
"Ừ! Em sai! Xin lỗi vì đã bảo vệ chị, được chưa?!"
...
...
Bộ dạng Tố Đoan yếu đuối, cô bị nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu/2763378/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.