Trâm Anh ở trên trực thăng vừa hạ cánh xuống bãi đáp liền dùng phong thái nhã nhặn đi ra đón Tố Đoan.
Trước con mắt của hàng chục người đang quan sát, nàng chỉ có thể giả vờ không ân ái hôn hít với cô.
Xúc cảm vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
Nàng vào bên trong xe cứu hộ, nhìn từ trên xuống dưới thân thể của Tố Đoan.
Vẫn lành lặn.
Chỉ là vẻ mặt của em ấy diễn có hơi lố, nhăn nhó trông thật khó coi.
Trâm Anh suýt nữa thì không nhịn được mà phì cười.
Kiểm tra bước cuối hoàn tất, ba nữ quản giáo khiêng cô lên trực thăng.
Tưởng là sẽ chỉ có 2 người họ cùng nhau hạnh phúc rời khỏi đây nhưng không. Phải có hai nữ giám ngục khác đi theo Tố Đoan để trông chừng và giám sát cô, đề phòng việc tội nhân bỏ trốn.
Nàng đồng ý.
Mấy chuyện vặt vãnh này nàng đều có thể giải quyết một cách êm xuôi, chỉ là cứ để nó diễn ra đúng trình tự quy định một chút thì sẽ không bị nghi ngờ.
Một chiếc trực thăng giờ đã cộng thêm bốn người, hai nữ quản giáo ngồi nghiêm túc ở vị trí cửa ra vào. Còn nàng thì ngồi với Tố Đoan đang nằm bên cạnh.
Trâm Anh không lên tiếng trong suốt quá trình di chuyển trở về đất liền.
Chỉ có Tố Đoan là hành động rất kì lạ, tay cô nắm chặt lấy tay vịn ở sau ghế, hô hấp vô cùng khó khăn, trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹt.
Nàng cảm thấy có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu/2763374/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.