Thế Anh bước ra ngoài từ từ đi đến phía cuối hành lang, cánh cửa nhỏ trước phòng Mạt Khoa mở he hé, bên trong tối om do rèm cửa che đi ánh sáng.
Người trong phòng còn đang liên tục rên lên vài tiếng, qua khe cửa Thế Anh đang cố gắng nheo mắt nhìn vào bên trong, nhưng lại chẳng thấy cái gì.
Bí quá hóa liều, cô mau chóng mở toang cửa ra, hùng hổ bước vào bật đèn. Trên giường là Mạt Khoa đang nằm ngủ ngon lành, tiếng gáy phát ra liên hồi.
Thế Anh cảm thấy kì lạ, tiếng động ban nãy mà cô nghe được đâu phải là tiếng gáy này.
Mạt Khoa đột nhiên tỉnh giấc, lồm cồm ngồi dậy đưa tay rụi mắt, nhìn cô.
"Em về sớm vậy, anh tưởng chiều em mới về."
"À, công việc xong sớm hơn dự định nên em về luôn."
Mạt Khoa gật đầu "ồ" một tiếng, nói tiếp.
"Ăn gì chưa, có cần anh đi nấu gì cho em không?"
"Không cần đâu, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đợi em dậy rồi chúng ta cùng nhau dùng bữa tối."
"Ừm."
Thế Anh mỉm cười gật đầu, trước khi cô rời đi còn cố tình liếc mắt nhìn xung quanh. Song chẳng thấy điều gì bất thường nên cô cũng đành lui xuống đóng cửa lại, bất chợt cô nhớ đến đôi giày cao gót màu đỏ ở cửa.
Thế Anh mau chóng mở cửa ra làm cho người bên trong giật mình.
"Đôi giày màu đỏ ở cửa là của ai vậy anh?"
"Anh tưởng của em?"
"Em đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu-marry-me-taehyung/3568683/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.