Chương trước
Chương sau
Mười lăm phút trước tại tòa điện chính phía đông hoàng cung Tuyệt Tưởng Thành…



Hai mươi năm làm đội trưởng ngự lâm, hoàng cung trong mắt Triệt Phạt luôn yên bình, đôi lúc bị khuấy đảo vì đôi chân ham chạy nhảy của công chúa Dã Thố. Ông không hề nghĩ kẻ địch đủ sức vượt qua bức tường hai trăm mét, càng không tin cuộc tấn công sẽ bắt đầu từ bên trong thành phố. Những thắng lợi liên tiếp trên chiến trường làm Triệt Phạt đôi chút chủ quan. Liệt Giả đã nuôi dưỡng sự kiêu ngạo trong ông, trong đội ngự lâm, trong người Tuyệt Tưởng như thế.

Nhưng giờ hoàng cung thực sự rung chuyển vì lựu đạn khói, tiếng hò hét, tiếng đâm chém lẫn còi báo động. “Chuyện gì đây? Tại sao lại như thế? Toàn quân đã canh phòng cẩn thận, sao chúng lọt vào được?” – Người đội trưởng ngự lâm giận dữ, lòng kiêu hãnh bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng bằng lý trí, Triệt Phạt nhanh chóng dập tắt cảm xúc nóng giận. Hoàng cung đang cần ngự lâm quân, lòng trung thành và cái đầu lạnh. Kiểm tra hệ thống máy quay, Triệt Phạt xác định hai mục tiêu cần bảo vệ. Một là đức vua Đấu Nhân, nhà vua đang chiến đấu với gã sát thủ đeo mặt nạ ở sảnh chính; hai là vợ con Hoàng Tử Cát, đội cận vệ vừa dẫn họ rút lui theo các lối hành lang vừa cản đường bọn sát thủ truy đuổi phía sau. Triệt Phạt liền điều ngự lâm quân phong tỏa hành lang bảo vệ vợ con Hoàng Tử Cát, còn mình tự thân dẫn hai mươi lính đến sảnh chính. Trong y phục trắng cùng giáp vai kim loại bạc, ngự lâm quân rầm rập tỏa về các mục tiêu. Họ cần phu nhân và con gái Hoàng Tử Cát – những chồi mầm tương lai. Nhưng trên hết họ cần nhà vua – thủ lĩnh – người dẫn dắt giá trị truyền thống của Tuyệt Tưởng Thành.

-Kẻ tấn công nhà vua là Tiếu, tên tội phạm từng giết trưởng lão Hạ Đông! – Một lính ngự lâm nói với Triệt Phạt – Hắn rất nguy hiểm, chừng này người liệu có đủ, thưa đội trưởng?

-Thế là đủ! – Triệt Phạt gật đầu – Nhà vua chưa bao giờ thua một trận đánh tay đôi!

Chưa đầy ba phút sau, quân ngự lâm dồn về sảnh chính. Tại đấy, cuộc chiến tay đôi đang tới hồi khốc liệt. Đã lâu lắm Triệt Phạt mới thấy đức vua chiến đấu. Trên lưng ngoại giới cước, Đấu Nhân tóm chặt bờm quái thú, tay vung Hoa Sa Tấu tấn công liên tiếp. Nhờ sức chạy của ngoại giới cước nên đòn đà đao mạnh gấp chục lần. Bởi lẽ đó, nhà vua là người đánh mã tấu mạnh nhất tiểu quốc. Gã mặt nạ chỉ chống nổi một hai đòn, cây lưỡi hái trong tay oằn cong. Thấy không ổn, gã đổi chiến thuật và lẩn lút sau các cột trụ không đế. Triệt Phạt nhận ra lưỡi hái đã rời tay gã từ bao giờ. Chưa kịp cảnh báo đức vua, người đội trưởng bỗng thấy Tiếu búng tay, từ thinh không bỗng xuất hiện một mảnh lưỡi hái lặng lẽ rơi xuống đỉnh đầu Đấu Nhân. Mắt đã thấy, tâm trí đã tưởng tượng kết cục tồi tệ nhưng Triệt Phạt chỉ kịp thốt:

-Đức vua…

Con ngoại giới cước bất thình lình đập cánh, áp khí cuồn cuộn hất bay lưỡi hái. Mảnh kim loại văng đi cắm ngập cột trụ. Nhà vua thúc chân, quái vật rầm rập chạy tới, Tiếu vội nhảy sang trước khi bị quái vật giẫm đạp. Gã rút lưỡi hái mới rồi tiếp tục chiến đấu. Phía xa, Triệt Phạt gọi tổ kỹ thuật đóng toàn bộ lối ra vào sảnh đồng thời điều động ngự lâm quân tiếp ứng nhà vua. Bị vây bốn bề, Tiếu lập tức thoái lui chạy qua chạy lại sau những cột trụ, lưỡi hái thoắt ẩn thoắt hiện. Gã hốt nhiên băng ngang sảnh kéo lính ngự lâm đuổi theo mình, vừa chạy vừa búng tay tanh tách. Triệt Phạt hét lớn:

-Cẩn thận phía trên!

Đội ngự lâm ngẩng đầu và thấy những mảnh lưỡi hái tựa vành trăng khuyết âm thầm rớt xuống. Họ vung mã tấu đánh bạt các mảnh kim loại. Tiếu nhân cơ hội tìm đường thoát nhưng vua Đấu Nhân đã cưỡi quái vật bay đến truy đuổi. Ngoại giới cước đập cánh tỏa áp khí lồng lộng, Tiếu bị đẩy lui, chân trụ chới với. Con quái vật hạ cánh rồi tung vó gõ rầm rập, gã mặt nạ buộc phải rút vũ khí phản đòn. Trước lưỡi hái đang vung tới, ngoại giới cước rướn thân thúc hai chân trước húc bay gã mặt nạ. Ngay lúc ấy nhà vua nhảy khỏi lưng quái vật, nhờ lực quán tính mà lao theo gã mặt nạ đang lơ lửng giữa không trung, tay đâm mã tấu thẳng xuống. Hai người rơi trên sàn, đức vua lăn mấy vòng còn Tiếu bị mã tấu cắm lủng bụng.

Đội ngự lâm đỡ đức vua trở dậy. Đấu Nhân chống gối thở phì phò, gương mặt già nua đỏ lựng. Phía xa, Tiếu lên cơn co giật, máu lẫn dãi dớt chảy tràn khỏi mặt nạ. Nhà vua cùng Triệt Phạt đi tới kiểm tra. Họ tháo chiếc mặt nạ và nhận ra một gương mặt lạ lẫm nhưng bình thường. Lạ vì họ chưa gặp người này bao giờ, bình thường bởi nó giống bao người đàn ông trên đời, không điểm nhấn cũng chẳng đặc biệt. Triệt Phạt lắc đầu:

-Chúng tôi cần thời gian tra cứu rồi khám nghiệm mới biết gã là ai, thưa đức vua!

-Được rồi, báo cáo tình hình xem! – Đức vua hỏi – Đại thống lĩnh Suất Tề vẫn an toàn chứ? Các thành viên chính phủ thế nào?

-Đội ngự lâm đã tới, thưa ngài! Đại thánh sứ Tây Minh cũng sắp đến! Công nương (Tha Xuân) và công chúa (Dã Thố)…

Triệt Phạt chưa nói hết, bỗng một tiếng nổ rung chuyển khắp tiểu quốc. Chỉ vài giây sau, toàn bộ thiết bị điện tử trang bị cho ngự lâm như bộ đàm, máy phát tín hiệu, máy chiếu cá nhân, kính nhìn đêm… đều chập điện hoặc bốc cháy. Qua ô cửa sổ, họ phát hiện đỉnh Ngọn Xám tan vỡ đồng thời tỏa ra vô số làn năng lượng lam bạc vào không trung tựa sóng thủy triều. Hết thảy ngự lâm quân kinh hoàng kể cả Triệt Phạt. Biểu tượng – sức mạnh – chân lý của Tuyệt Tưởng Thành sụp đổ ngay trước mắt họ và không thể cứu vãn. Đức vua dộng tay xuống bệ cửa sổ:

-Bão điện từ! Hỏng rồi! Chúng đánh sập toàn bộ hệ thống điện của chúng ta!

Triệt Phạt nhận ra toàn bộ tiểu quốc ngập chìm trong bóng tối, dân chúng ở hai quận nội đô nhốn nháo, binh lính mất phương hướng. Sự hỗn loạn gia tăng và chẳng cách nào kìm hãm. Kỷ nguyên hiện đại đầy tiện lợi, con người tận hưởng quá nhiều tiện nghi nên khó chấp nhận một thứ gọi là “mất điện”. Nhưng đội trưởng ngự lâm nhanh chóng nhận ra mối nguy hại từ hệ thống phòng không. Mất thiết bị định vị, pháo phòng không sẽ chẳng thể ngắm trúng mục tiêu, Liệt Giả có thể đưa quân vào thành. Nguy cơ cũng hiện diện ở tòa điện này khi tổ kỹ thuật không thể mở các lối ra vào, đội ngự lâm cùng nhà vua bị mắc kẹt ngay tại pháo đài của mình. “Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao chúng ta bị tấn công dễ dàng thế?” – Triệt Phạt tự hỏi. Khó khăn trăm bề, người đội trưởng thoáng chốc bối rối khôn tả.

Giữa những ngờ vực và bất an, nhà vua chạy tới ngai vàng rồi vặn cổ tay nắm, phía sau ngai vàng xuất hiện một thông đạo sâu hút. Ông nói:

-Mang cái xác kia về, nhớ khám nghiệm tử thi. Chúng ta cần thông tin từ cái xác, có thể nó sẽ gợi mở chi tiết quan trọng! Các anh hãy dùng lối thoát hiểm này! Thiết lập vành đai, bảo vệ nội các, đưa các thành viên chính phủ đến nơi an toàn! Đất nước đang lâm nguy, khẩn trương lên các anh! Người dân cần các anh, Tuyệt Tưởng Thành cần các anh! Chỉ là chút khó khăn thôi, đừng để kẻ thù cười nhạo chúng ta!

Tuy mất điện nhưng hoàng cung vẫn tỏa ánh sáng mờ mờ do những dải vàng ẩn trong cột trụ, vàng có thể tự sáng mà chẳng cần mặt trời. Giữa thời khắc khó khăn cùng bóng tối ngập tràn, đức vua Đấu Nhân vẫn hết sức kiên định. Ngọn Xám sụp đổ nhưng đội ngự lâm chẳng thấy nét hoài nghi nào về sự trường tồn của Tuyệt Tưởng Thành trong ánh mắt đức vua. Nhờ đức vua – người thủ lĩnh, họ vững vàng hơn, bình tĩnh hơn rồi tiến hành kế hoạch. Từng người lần lượt vào thông đạo và không quên mang theo xác gã sát thủ. Triệt Phạt đi cuối cùng, đức vua chợt gọi:

-Bạn tôi, ông đang sợ?

Triệt Phạt gật đầu. Nhà vua liền đặt tay lên vai ông:

-Vậy thì cứ sợ hãi nhưng đừng lùi bước. Nhớ lấy, đừng lùi bước! Can đảm không phải là “máu lạnh” hoặc “không biết sợ”, can đảm là biết sợ nhưng không lùi bước! Nhớ lấy! Bảo vệ con dâu và cháu gái ta, bảo vệ Hoàng Tử Cát. Cho đến thời khắc cuối cùng, bảo vệ cả đứa con “chống lại thánh thần” của ta! Làm được không, ông bạn? Ông làm được không?

Triệt Phạt liền cúi người, tay dang rộng:

-Như ngài muốn, đức vua của tôi, thủ lĩnh của tôi, bạn của tôi!

Đấu Nhân gật đầu cười. Triệt Phạt nhanh chân bước vào thông đạo. Trước khi cửa thông đạo đóng sập, ông nhìn thấy đức vua cưỡi ngoại giới cước húc vỡ cửa sổ rồi quăng mình vào khoảng không. Trước mắt người đội trưởng, con đường tràn ngập ánh lân tinh màu xanh tím, đủ sáng sủa cho họ di chuyển và bớt khiếp nhược trước bóng tối. Đương chạy, họ chợt nghe giọng đức vua âm vang khắp trí óc:

“Hỡi mọi người, thợ rèn, thợ kim hoàn, công nhân xưởng máy, người thu hoạch đồng măng man, người già, phụ nữ, các trẻ nhỏ! Ta là Đấu Nhân, nhà vua của các bạn, thủ lĩnh của các bạn! Đừng hoảng loạn, đừng sợ hãi, đừng yếu mềm! Ta đang ở bên mọi người!”



Lời nói rõ mồn một, hoàn toàn không phải loại phép thuật tăng âm lượng thông thường. Dù không thấy tận mắt nhưng Triệt Phạt có thể hình dung đức vua đang cưỡi ngoại giới cước, mượn gió mang phép thuật truyền âm đến mọi người Tuyệt Tưởng. Phép thuật giúp lời nói của ông đi thẳng vào tâm tư người Tuyệt Tưởng.

“Tuyệt Tưởng Thành lâm nguy! Khó khăn đang ập tới!” – Đức vua tiếp lời – “Nhưng đừng ngoảnh mặt mà hãy đối diện chúng! Đừng để kẻ thù nhạo báng chúng ta! Đừng tự vấp ngã! Đừng sợ hãi! Đứng lên, những người đàn ông, đứng thẳng lên! Bóng tối đang đến nhưng làm đàn ông phải bước vào bóng tối! Gia đình cần các anh, đất nước cần các anh! Đưa gia đình các anh, cha mẹ, vợ con, người các anh thương mến, những người yếu đuối không thể tự bước… đưa họ đến nơi an toàn! Và nếu kẻ địch đến, hãy cầm Hoa Sa Tấu! Binh lính của ta, hãy giúp dân chúng, giúp họ đi thành hàng lối và trật tự, bình tĩnh nhưng nhanh chóng! Đứng thẳng lên, hỡi những người đàn ông Tuyệt Tưởng Thành! Các anh phải đứng lên!”



Có đức vua động viên, đội ngự lâm càng thêm vững bước. Họ rảo chân, cuối cùng cũng đến phòng thoát hiểm bên dưới tháp chính điện. Vài người chuyển cái xác gã sát thủ cho đội pháp y, số còn lại theo chân Triệt Phạt tìm vợ con Hoàng Tử Cát. Nhờ ánh sáng từ vô số cột trụ dát vàng trong hoàng cung, ngự lâm quân vẫn giữ vững kỷ luật tác chiến. Từng đội đang làm việc riêng như di tản nhân viên chính phủ hoặc lập chốt cứ điểm. Không còn bộ đàm, việc liên lạc khó khăn gấp bội, Triệt Phạt gần như phải gào lên:

-Đội trưởng Triệt Phạt đây, tôi cần thêm người! Chúng ta phải cứu công nương và công chúa!

Sau lời kêu gọi, thêm ba mươi lính ngự lâm gia nhập đội Triệt Phạt. Họ chạy về nơi mà vợ con Hoàng Tử Cát bị mắc kẹt với đám sát thủ. Nhưng khi tới nơi, họ chẳng thấy gì ngoài những tàn dư chiến trường. Xác chết đa phần đám sát thủ, vài người là cận vệ của đức vua. Triệt Phạt lật những cái xác, phát hiện gã sát thủ nào cũng đeo mặt nạ trắng. Cảm giác có chuyện không ổn, Triệt Phạt tức tốc đi tiếp. Con đường phía trước vắng hoe, chỉ thấy kiếm gãy, mã tấu nứt vỡ, vỏ lựu đạn khói hay xác chết. Đội trưởng ngự lâm vẫn không hiểu đám sát thủ xâm nhập hoàng cung bằng cách nào.

Triệt Phạt tiếp tục dẫn đầu ngự lâm quân. Bên ngoài, một bức màn bão điện từ màu lam nhạt phủ kín bầu trời và chẳng dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ sớm biến mất. Chừng nào cơn bão còn, các thiết bị điện tử vẫn chết cứng. Nhưng thay vì tiếc nuối chiếc bộ đàm, Triệt Phạt chia đội tìm kiếm từng khu vực đồng thời dùng pháo hiệu để liên lạc. Nhưng kiểm tra một hồi mà chẳng thấy gì, Triệt Phạt liền dẫn đội đi xa hơn, càng lúc càng tiến gần về Ngọn Xám. Giữa lòng chảo lùng bùng âm thanh, ông vận dụng mọi giác quan hòng tìm kiếm dấu tích mẹ con Tha Xuân.

Chạy một hồi, Triệt Phạt chợt nghe tiếng hí vang của ngoại giới cước. Ông tức tốc dẫn ngự lâm tiến đến nơi phát âm thanh. Qua lối rẽ hẹp, Triệt Phạt trông thấy nhà vua cùng ngoại giới cước đơn độc khổ chiến giữa đám sát thủ ở điện thờ đối diện, vợ con Hoàng Tử Cát nép sát góc tường, cô công chúa nhỏ Dã Thố khóc mếu máo. Lợi dụng vụ nổ điện từ, bọn sát thủ đóng cửa ngăn đội ngự lâm bên dưới tiếp viện đức vua, lại giăng lưới sắt vây kín ban công không cho ngoại giới cước tung cánh. Ở đây chẳng có Hoàng Tử Cát lẫn đội Sóc Bay, trong khi ấy Tây Minh vẫn chưa đến, Triệt Phạt gào lớn:

-Tôi tới đây, nhà vua! Tôi tới đây!

Nói rồi ông nhảy khỏi hành lang, đáp xuống mái điện phía dưới. Điện cao, gió lộng, Triệt Phạt vừa chạy vừa bấu mũi chân. Ông tự trách mình ngu ngốc khi từ chối học cách chiến đấu tầng cao của Hoàng Tử Cát. Trong mắt ông, đức vua vẫn kiên cường nhưng mái tóc dài đã xổ tung, râu rậm ngả màu máu. Phía bên kia, con ngoại giới cước dùng tấm thân che chở hàng loạt mũi kiếm nhằm vào mẹ con Tha Xuân, thân thể đầy lốt đâm chém. Triệt Phạt biết rõ nếu không phải vì mẹ con Tha Xuân, đức vua cùng con quái vật đã giết sạch đám sát thủ từ lâu. Gió rít mạnh, Triệt Phạt loạng choạng nhưng đôi chân vẫn tiến bước. Vì đức vua, người đội trưởng không tiếc thân mình. Đàn ông Tuyệt Tưởng có can đảm. Đàn ông Tuyệt Tưởng luôn thừa can đảm.

Khốn thay, bóng tối lại quá rộng lớn.

Đương chạy, Triệt Phạt bỗng thấy một cái bóng từ trên nóc điện thờ ập xuống. Vẫn là mảnh lưỡi hái xuất hiện từ thinh không, vẫn là đòn đánh vào điểm mù của đức vua. Đấu Nhân giương mã tấu chặn mảnh lưỡi hái, kinh nghiệm chiến đấu vẫn giúp ông phản xạ nhưng thể lực thì không. Ông khuỵu chân, Hoa Sa Tấu trong tay run bần bật. Một gã sát thủ nhân cơ hội liền chạy đến mà vung thanh Khuyết Nguyệt. Lưỡi kiếm cong chém xả vai đức vua, con ngoại giới cước gầm lớn. Đức vua tóm kiếm, tay vung mã tấu chém bay đầu kẻ địch. Đám sát thủ tràn lên đồng loạt vung kiếm, Dã Thố hét lớn:

-Ông ơi!

Trước hàng chục cú đánh, nhà vua chỉ đỡ nổi hai ba đòn. Triệt Phạt quỵ ngã. Gió chẳng đủ mạnh khiến ông vấp chân, mà bởi lòng kiêu hãnh lẫn phẩm giá bên trong mình sụp đổ. Trong tòa điện, nhà vua vung Hoa Sa Tấu đánh dạt kẻ địch rồi chống xuống đất, đỡ lấy thân thể cắm đầy kiếm. Bấy giờ một tên mặt nạ khác xuất hiện, gã không cầm Khuyết Nguyệt mà sử dụng lưỡi hái, dáng điệu nhe nhởn y hệt gã Tiếu ở sảnh chính ban nãy. Tên sát thủ đã chờ khoảnh khắc đức vua sức cùng lực kiệt mới ra tay. Gã đủ thông minh để giam chân đức vua tại sảnh chính bằng kẻ thế thân, thừa cáo già để chia tách đội ngự lâm với đức vua và quá khôn ngoan khi tránh một trận đấu tay đôi. Thay vì dồn sức đánh tay đôi, gã dùng vợ con Hoàng Tử Cát làm mồi nhử. Gã biết nhà vua sẽ tới. Đó là cách chiến đấu của sát thủ.

Trước nguy hiểm, nhà vua khoát tay lệnh cho ngoại giới cước giữ nguyên vị trí. Trong bất lực, Triệt Phạt thấy gã mặt nạ nhạo báng Đấu Nhân rồi bất thình lình vung lưỡi hái. Mảnh kim loại mỏng tang xuyên lưng đâm thủng ngực đức vua ngay trước mặt mẹ con Tha Xuân, ngay trước đôi mắt đờ đẫn của công chúa Dã Thố. Lần này nhà vua không thể đứng, ông quỳ trên vũng máu. Triệt Phạt vốn chưa từng mơ mộng, ông sống thực tế. Bởi lý trí thực tế, ông phải chấp nhận sự thật đang diễn ra.

Ngày đó, người Tuyệt Tưởng rơi nước mắt.

Đội trưởng ngự lâm vùng dậy chạy tiếp. Nhưng với đôi mắt nhạt nhòa lẫn bước chân thiếu vững vàng, ông lại thấy gã mặt nạ mang lưỡi hái tiến đến. Ngoại giới cước dang cánh đôi cánh thấm máu che chở mẹ con Tha Xuân, con quái vật đã trọng thương. Nó tung vó lao đến, Tiếu vung lưỡi hái. Ngoại giới cước trượt dài cùng vết chém sâu ở cổ. Triệt Phạt vấp chân lần hai trước kết cục không thể cứu vãn. Tiếu đang tiến đến vợ con Hoàng Tử Cát. Đội trưởng ngự lâm đã cố gắng. Đàn ông Tuyệt Tưởng luôn thừa nỗ lực.

Khốn thay, bóng tối lại quá rộng lớn.

Bất lực, tuyệt vọng, căm thù, giận dữ với chính mình… tất cả vây quanh Triệt Phạt như bóng tối khổng lồ. Nhưng rồi ông bỗng thấy một đôi cánh xẻ toang màn đêm lao vào tòa điện. Những tiếng sấm nổ liên tiếp vang lên, nhiều gã sát thủ bị đánh bay, tên mặt nạ cầm lưỡi hái lao khỏi ban công rồi mất hút giữa màn đêm cùng tiếng cười sằng sặc. Vài gã sát thủ khác chạy về hướng Triệt Phạt. Đội trưởng ngự lâm rút mã tấu điên cuồng đánh trả. Giận dữ lẫn đau đớn cho Triệt Phạt sức mạnh nhưng lại khiến ông mất kiểm soát. Trong một giây bất cẩn, Triệt Phạt trượt chân rơi khỏi mái điện. Bỗng đâu một bóng người nhào ra tóm lấy Triệt Phạt, phía trên là một người khác đang vung kiếm truy cản lũ sát thủ. Hai người này chẳng phải ngự lâm quân, họ giống hệt nhau từ gương mặt đến lời nói, dường như là anh em sinh đôi:

-Đừng chết chứ, đội trưởng Triệt Phạt, ông còn khỏe như trâu á! – Một người nói.

-Phải, chết bây giờ thì phí phạm lắm! Để lúc khác hẵng chết, ông già! – Người kia tiếp lời.

Triệt Phạt chẳng đủ thời gian suy xét họ là ai, chỉ biết họ không phải kẻ địch. Nhờ họ, ông trèo lên tòa điện đối diện và thấy đại thánh sứ đang chăm sóc vết thương cho ngoại giới cước. Con quái vật vẫn sống dù vết thương hung hiểm. Đằng xa, công chúa Dã Thố khóc khản cổ trong vòng tay người mẹ. Trước mắt ông, đức vua quỳ giữa vũng máu, bàn tay cứng ngắc nắm chặt Hoa Sa Tấu, đôi mắt vẫn trừng trừng dù trái tim đã ngừng đập. Vừa được sơ cứu, con ngoại giới cước lết tấm thân đến rồi dụi mõm vào người đức vua. Nó chẳng còn gầm thét những âm thanh đe dọa kẻ thù mà thở rù rù những tiếng khản đặc. Đôi bạn già nay chỉ còn một.

Lát sau, đội ngự lâm phá cửa xông vào. Vừa thấy đức vua, những người lính sững sờ, Hoa Sa Tấu rơi khỏi tay. Họ quỳ chân gập đầu trước đức vua như cái cách họ quỳ lạy trước Vạn Thế. Nhưng ở Tuyệt Tưởng Thành, cây mẹ không phải tất cả. Ở Tuyệt Tưởng Thành, chẳng vị thánh thần nào là tuyệt đối kể cả Thạch Thánh Hoang Hỏa. Ở Tuyệt Tưởng Thành, chỉ riêng kiêu hãnh và phẩm giá là tất cả. Nhưng giờ đây đức vua đã chết, biểu tượng của người Tuyệt Tưởng đã chết.

Giữa rừng người cúi đầu, Triệt Phạt bỗng nhận ra một bông hoa trắng nhỏ lướt qua mắt. Ông giật mình ngoái đầu nhìn theo, ngỡ rằng mình đang mơ. Đó là một bông hoa màu kem nhạt có năm tầng cánh, hễ bay theo gió thì không bao giờ rơi xuống và chỉ xuất hiện trên quốc kỳ Tuyệt Tưởng Thành.

Năm ấy đức vua Đấu Nhân bị ám sát. Ông chết vì con dâu và cô cháu gái.

Năm ấy, sau gần năm thiên niên kỷ, hoa Tuyệt Tưởng bắt đầu nở.



-Cậu đâu thể mua bom điện từ, cậu định cắt điện Tuyệt Tưởng Thành kiểu gì? – Ngài Quý Tộc hỏi Liệt Giả.

Gã tóc đỏ ngửa cổ nốc bia sau đáp:

-Bom điện từ và bom hạt nhân là hai kiểu đối lập. Với ứng dụng phép thuật, một gã pháp sư hạng bét cũng có thể chế tạo bom hạt nhân. Nhưng điều căn bản vẫn là kíp nổ. Cần những nguyên liệu hiếm và kíp nổ chuẩn xác mới tạo ra phản ứng nhiệt hạch khiến bom phát nổ. Ngài buôn chợ đen lâu, chắc cũng biết người ta toàn săn lùng nguyên liệu cùng cách thức chế kíp nổ chứ chẳng ai mua công thức bom hạt nhân, phải chứ?

Ngài Quý Tộc gật gù, Liệt Giả tiếp lời:

-Bom điện từ lại khác. Nguyên lý rất đơn giản: tạo ra một cơn bão từ trường cực lớn vào không gian, gây cảm ứng biến thiên lên các thiết bị điện tử và làm chúng sinh dòng điện quá tải, cuối cùng là phát nổ. Làm kíp nổ khá dễ, chỉ là vài vật liệu gây nén dòng điện nhưng chế tạo quả bom lại rất khó. Cần rất nhiều nguyên liệu đặc chế, cách thức vận hành dòng điện và quan trọng là nguồn năng lượng cực lớn. Một quả bom hạt nhân cũng có thể tạo xung điện từ nhưng tôi không thể mua bom hạt nhân, ông biết đấy. Nhưng giả sử có bom hạt nhân, tôi cũng không dùng vì tôi cần Tuyệt Tưởng Thành nguyên vẹn.

Lão già tóc bạc ngẫm nghĩ đoạn trông về Ngọn Xám:

-Vậy tòa tháp đó…?

-Phải, tự thân Ngọn Xám đã là quả bom điện từ. Nó làm bằng kim loại, nguồn năng lượng lam bạc bên trong nó lại giống hệt dòng điện. Tịnh Hoạt điều khiển Ngọn Xám lâu năm nên biết cách khiến nó quá tải, khi các dòng năng lượng bị nén quá mức, một cơn bão từ trường sẽ phát nổ, cắt điện toàn bộ tiểu quốc. Nhưng để kích hoạt dòng năng lượng bị nén, Tịnh Hoạt cần kíp nổ. Tôi đặt hàng từ Lực Lượng Mù Thủy, chắc ông biết bọn họ có thể làm những gì. Sau đấy chúng tôi tháo rời kíp nổ, chuyển từng phần vào Tuyệt Tưởng Thành thông qua Diễm Tà. Mà ông dùng điện thoại không? Có hả? Cẩn thận cháy áo!

Ngài Quý Tộc nhíu mày. Đúng lúc ấy Ngọn Xám nổ bùng, từng phần kim loại đổ vỡ tỏa ra cơn sóng năng lượng lam bạc. Điện thoại trong áo lão tóc bạc nóng ran, ông ta vội ném điện thoại ra ngoài trước khi nó bốc cháy. Bên dưới đồi cát, lũ Chó Hoang hoảng hồn vì tưởng rằng Bách Quang Lam Thuẫn sắp khai mở. Nhưng sau một hồi, chúng nhận ra Ngọn Xám đang tan vỡ. Liệt Giả cười đoạn đứng dậy vươn vai:

-Ông từng hỏi tại sao tôi không sử dụng vân cước, đúng không(*)? Giờ là lúc đấy! Pháo phòng không của người Tuyệt Tưởng vẫn hoạt động, nhưng khi chẳng còn thiết bị định vị, liệu họ sẽ bắn vân cước thế nào?

Ngài Quý Tộc gật gù cười. Nhìn chai bia vơi quá nửa, ông ta bỗng thấy thứ chất lỏng say sưa này ngon hơn trà. Lão già tóc bạc tu một hơi hết sạch trước khi điều động thăng vân tàu đánh Tuyệt Tưởng Thành. Pháo phòng không của người Tuyệt Tưởng liên tục nã đạn nhưng trong tình trạng mất điện và thiếu thiết bị dẫn đường, họ không thể ngăn cản đội vân cước hàng trăm con do Hệ Tôn chỉ huy ào ào lao xuống. Những gã Chó Hoang đầu tiên đặt chân xuống bức tường kiên cố.

Ngày 21 tháng 9 năm 7517, lần đầu tiên trong lịch sử, Tuyệt Tưởng Thành bị xâm phạm.

Cũng năm đó, giữa chiến tranh khốc liệt, hoa Tuyệt Tưởng nở rộ.

(*) xem lại Quyển 3 Chương 114

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.