Mất vài ngày điều trị ở căn cứ Bán Dạ Giáo Đoàn, Vô Phong đã khỏe hẳn, vết thương ở bả vai do Tập Lâm gây ra giờ chỉ còn dấu sẹo mờ mờ. Đám y sĩ giáo đoàn hết sức kinh ngạc vì chưa thấy ai hồi phục nhanh như thế, Vô Phong phải bịa rằng đó là nhờ bí kỹ. Tế bào Ngục Thánh vẫn làm chuyện của chúng như công việc hành chính. Nhớ lại cuộc chiến ở căn cứ phiến quân, chúng chẳng hề quấy nhiễu tên tóc đỏ. Mấy ngày nay hắn ngủ ngon giấc, không gặp ác mộng, thậm chí mơ thấy mình đang vục mặt vô bánh xốp trắng mịn ngập kem. Tuy không hiểu tại sao nhưng hắn cho đây là điều tốt.
Tình hình Kh’srak diễn biến tốt, nửa tháng nữa có thể đi lại bình thường. Vô Phong định chờ tới lúc đó rồi về Phi Thiên thành, tiện đúng dịp quốc khánh. Nhưng Hỏa Nghi làm việc năng suất hơn hắn nghĩ. Ngày 16 tháng 3, Hỏa Nghi gửi thư, nội dung thế này:
“Đọc xong nhớ trả lời. Thư này sau 12 tiếng sẽ tự hủy, thông tin nào quan trọng nhớ ghi ra giấy. Ổn cả chứ, anh bạn? Lần trước tôi hỏi gái Mù Thủy thế nào, sao cậu không trả lời? Rồi, giờ vào việc chính nhé.
Thứ nhất: tôi đã kiểm tra tài khoản LX-28vj109. Nó thuộc ngân hàng Luân Xa, được lập ở chi nhánh thành phố Minh Tu thuộc Bạch Tu quốc. Người lập là Kham Mộ, hay là Hỏa Phu. Hoạt động của tài khoản cho thấy Hỏa Phu sinh sống chủ yếu ở thành phố Minh Tu. Các địa điểm thanh toán khá gần nhau, xem chừng ông ta sống khá bình lặng. Mỗi tháng hai lần, ông ta vào trung tâm thành phố mua sắm, hình như còn tới thư viện. Ông ta đóng tiền thẻ thư viện sáu tháng một lần. Nhà Hỏa Phu hiện đã đổi chủ, địa chỉ và bản đồ trong tập tin đính kèm, cứ theo đó mà tìm.
Thứ hai: tài khoản TX-1000598. Nó thuộc ngân hàng Táo Xung, được lập ở chi nhánh Thiên Kỷ thành, Xích Quỷ quốc. Người đăng ký cũng là Kham Mộ, hay Hỏa Phu. Có lẽ ông ta lập nó để tiện việc du lịch. Nhưng tôi không nghĩ Hỏa Phu du lịch. Ông ta đi Xích Quỷ một lần năm 7504 và hai lần năm 7505, tất cả đều trả tiền vào thư viện quốc gia Xích Quỷ. Hãy hy vọng cậu tìm được thông tin tốt ở Minh Tu thành, nếu không, cậu phải tới Xích Quỷ.
Thứ ba: cậu chắc Bột Khoan Não không làm Tập Lâm ảo giác chứ? Tôi đã tra kỹ, tất cả tài khoản của Hỏa Phu bao gồm hai tài khoản kể trên đều ngừng hoạt động sau năm 7507. Vậy thế quái nào mà Mạt Lã dùng tài khoản TX-1000598 để trả tiền vào năm 7516? Nếu có giao dịch, nó phải hiện lên hệ thống máy tính. Nhưng tôi không thấy, đúng hơn là không có. Nếu Hỏa Phu chuyển đổi quyền sử dụng cho Mạt Lã thì phải có hóa đơn, nhưng trên hệ thống không xuất hiện. Tôi cũng chẳng tìm được ai tên Mạt Lã, con người này không tồn tại.
Thứ tư: tôi không biết gì về Tiếu đâu, mù tịt. Nhưng Tuyệt Tưởng Thành đúng là có chuyện. Tiểu Hồ nói mấy hôm trước, hoàng tử Tuyệt Tưởng Thành tên là Đấu Tâm gì gì đó tới gặp công chúa, ngỏ ý muốn gia nhập Khối Ngũ Giác. Lá chắn Bách Quang Lam Thuẫn có vấn đề? Mấy hôm trước tôi xem truyền hình, thấy người ta phỏng vấn pháp sư Tịnh Sa Hoạt Thổ, người điều khiển lá chắn. Trông cô ta vẫn ngon nghẻ lắm! Cuối tuần này họ phát lại chương trình, nhớ xem nhé!
Thứ sáu: Mi Kha đã mời còn không ăn à? Sao ngu thế? Vạn Thế hỡi, ngu ơi là ngu!
Tái bút: lần sau nếu cô ả gởi ý thì làm ngay kẻo lỡ, nhớ kiểm tra ba vòng, báo cáo thông số. Nhé?!
Tái bút 2: là bao nhiêu thì nói chuyện riêng, đừng nói trước mặt Thanh Nhi, chết đấy.”
Địa điểm đã có, Vô Phong cần tới Minh Tu thành. Hắn nói chuyện với Kh’srak. Anh chàng Thanh Thủy không phiền và khuyên hắn đi trước, đợi khi bình phục sẽ theo sau. Từ giờ tới lúc ấy, tên tóc đỏ cần người đồng hành thay thế. Mai Hoa không phải lựa chọn tồi, gã khó ưa nhưng đáng tin cậy, lại có thời gian làm việc chung ở Âm Giới. Tên tóc đỏ ngỏ ý song Mai Hoa từ chối:
-Tiếc quá, tôi muốn lắm nhưng không được! Giờ tôi làm việc cho Đội 11. Chắc anh bạn nghe Mi Kha kể rồi? Tháng 8 này Bán Dạ Giáo Đoàn có phi vụ lớn, giờ tôi đang giúp cô ta tìm người thế chỗ Si Thăng và Ung Khấu.
-Anh chuyển sang giáo đoàn thật à?
-Chỗ này trả lương khá. Thời buổi kinh tế khó khăn mà! – Gã cú vọ nhướn mày.
-Tôi muốn hỏi một chuyện. Anh biết gì về Mi Kha không?
-À, đội trưởng của chúng ta! – Mai Hoa cười – Thú thực, tôi… chịu. Anh bạn biết đấy, tôi luôn điều tra kỹ càng trước khi làm việc. Riêng Mi Kha, tôi chẳng tìm được gì! Tôi không chắc tên cô ấy là Mi Kha nữa kia, có thể là tên giả. Nhiều thứ ngoài tầm hiểu biết của tôi lắm!
Trước khi từ biệt, Mai Hoa để lại số điện thoại, Vô Phong khi cần có thể nhờ cậy. Nếu Vô Phong yêu cầu khó khăn, gã sẽ tính phí. Mạng lưới thông tin của gã trải khắp, các đầu mối đều dùng tiền trao đổi thông tin. “Yên tâm, giá cả rất hữu nghị. Tôi cắt cổ nhiều người nhưng với cậu thì không. Hi hi hi!” – Mai Hoa mỉm cười khả ái.
Không thể nhờ con cú vọ, Vô Phong tìm Hồ Quy. Anh chàng này hiện vẫn ở quân doanh Băng Hóa quốc tại U Thủy(*). Một cách thành thực, Hồ Quy trả lời Vô Phong:
-Tôi chỉ có thể đưa anh bạn đến Bạch Tu quốc. Tôi là nhân viên Đại Hội Đồng mà, nhiều việc lắm! Vả lại tôi không có khả năng chiến đấu, đi theo chỉ làm vướng tay chân thôi. Để tôi hỏi trụ sở tình báo, có thể họ sẽ cử người giúp đỡ.
Xui cho Vô Phong, tất cả điệp viên Phi Thiên đều bận việc. Tên tóc đỏ gặp khó. Ngoài Mai Hoa và Hồ Quy, hắn chẳng quen ai giữa xứ tuyết rơi ngập cổ chân này. Băng Thổ đang hỗn loạn, hắn cần người đưa mình qua vùng chiến sự hoặc vượt biên giới. Mi Kha có khả năng đó. Phiền rằng Vô Phong dùng dằng chưa quyết, hắn nán thêm một ngày đợi tin tức từ Lục Thiên. Song tay thống lĩnh cũng bất lực. Mi Kha chẳng lộ ra bất cứ điều gì ngoài những thành tích làm việc ở Bán Dạ Giáo Đoàn. Cô ả như từ trên trời rơi xuống hoặc nói theo cách ma mị hơn là con sói biến thành người. Giấu giếm thân phận trong màn sương mịt mờ, cô ta chẳng hở ra điểm nào tốt lành.
Nhưng sau rốt Vô Phong phải vời Mi Kha giúp đỡ. Hắn không còn lựa chọn. Cô ả đồng ý ngay. Ngày 17 tháng 3, Hồ Quy tới căn cứ giáo đoàn rồi chở hai người đến Bạch Tu quốc.
Hiện tại việc đi lại ở Băng Thổ vô cùng khó khăn. Nếu theo đường thẳng tức là bay qua không phận Thao Thức quốc, bọn Vô Phong chỉ cần một ngày là đến Bạch Tu. Nhưng Thao Thức đã đóng cửa biên giới đồng thời lập vùng cấm bay nên họ phải đi đường vòng, hành trình kéo dài thêm một ngày. Suốt quãng đường ấy Vô Phong cảnh giác Mi Kha còn cô ả luôn tìm cách trêu chọc hắn. Mi Kha khoái nhất trò kéo trễ cổ áo, cố tình phô hai khối cong mềm làm tên tóc đỏ liên tưởng món bánh kem. Bánh kem… bánh kem mềm ngọt ngon… Vô Phong chép miệng tặc lưỡi. Trêu chọc chán, Mi Kha ném nụ cười khinh khỉnh vào mặt hắn. “Yếu đuối lắm! Kém cỏi lắm tóc đỏ à!” – Ý tứ cô ả là vậy.
Đêm ấy Vô Phong đương thiu thiu ngủ bỗng bật dậy vì tiếng báo tin nhắn. Hắn tỉnh hẳn khi thấy người gửi thư là Tây Minh. Thư viết như sau:
“Gửi Vô Phong,
Cậu vẫn khỏe chứ? Tôi bình thường, Liệt Trúc cũng vậy. Con bé học hành cũng được, không quá xuất sắc nhưng có chí. Nó có thể vào Tháp Thánh Sứ nếu thực sự cố gắng. Con bé nhắc cậu suốt, nó mong cậu về dịp quốc khánh. Về được hay không về được, nhớ thông báo cho tôi. Vẫn giữ số điện thoại của tôi chứ? Cần giúp đỡ thì gọi.
Tôi không biết cậu đang làm gì hay tìm cái gì, nhưng cậu đang gặp rắc rối. Nhớ kỹ nhé, “rắc rối”, không phải “nguy hiểm”. Phi Thiên quốc cử Thổ Hành truy bắt Tập Lâm để khai thác thông tin, còn cậu ngáng đường họ. Vài pháp quan gán cho cậu tội phản quốc. Đáng lẽ cậu bị truy nã nhưng Trần Độ nói đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, vì thế cậu được bỏ qua. Cậu đã qua cơn “nguy hiểm”. Nhưng Hội Đồng Pháp Quan đã đưa cậu vào tầm ngắm, vì thế cậu bị “rắc rối”. Cẩn thận lục địa Băng Thổ, làm gì ở đấy thì nhanh lên, tránh lặp chuyện cũ.
Trần Độ đã cử người giám sát cậu. Cẩn thận mọi mối quan hệ, mọi loại người mà cậu gặp. Đừng quá cảnh giác như con sói, nặng đầu. Cũng đừng dễ tin như con chó nhà, nguy hiểm. Cư xử như con mèo: thân thiện nhưng sẵn sàng giơ vuốt cào cấu rồi chạy thật nhanh. Hiểu ý tôi chứ?
Vạn Thế ban phước lành cho cậu.”
Đọc bức thư, Vô Phong bỗng khó hiểu. Nhớ lại cuộc chiến ở căn cứ phiến quân, Vô Phong khẳng định Hắc Hùng muốn giết Tập Lâm tại trận chứ không muốn bắt sống. Ngài đại thánh sứ thông tin sai hay Hắc Hùng bất tuân mệnh lệnh? Vô Phong lắc đầu, tạm gác chuyện ấy qua một bên.
Rạng sáng ngày 19 bọn Vô Phong cập bến Bạch Tu. Kể từ lúc Liên Minh Phương Bắc tan rã, quốc gia này cùng năm nước láng giềng thường được gọi là “Miền Đông Băng Thổ” vẫn yên bình. Nhưng sự yên bình bề ngoài không che nổi đống than âm ỉ bên trong. Băng Hóa muốn can thiệp với lý do giúp dẹp trừ phiến quân, còn Bạch Tu nói sẽ tự thân giải quyết nội bộ và không mượn người ngoài. Ở trên cao, Vô Phong nhận ra phía sau đường biên giới chăng thép gai là quân phòng vệ nước sở tại. Nó chứng minh trong cách nhìn nhận của Bạch Tu quốc, vấn đề nằm ở Băng Hóa chứ không phải phiến quân.
Tại cảng hàng không, bọn Vô Phong bị tra hỏi rất kỹ. Dù Hồ Quy đã trưng thẻ nhân viên Đại Hội Đồng nhưng hải quan không hề dễ dãi với họ. Mi Kha thấy thế bèn giới thiệu rằng Bán Dạ Giáo Đoàn cử mình tới giúp chính phủ. Đám hải quan nhìn nhau rồi gọi điện xác nhận. Chẳng ai rõ cô ta thật thà hay dối trá, nhưng mọi thủ tục sau đấy dễ dàng hơn hẳn. Đợi qua cổng, Mi Kha cho biết giáo đoàn đã mở chi nhánh tại Miền Đông Băng Thổ từ lâu, bản thân cô ả quan hệ khá tốt với nội bộ tổ chức nên dễ nhờ vả. Quyết định chọn người đồng hành của Vô Phong như có phần nào đúng đắn.
Vì bận việc, Hồ Quy chỉ tiễn hai người một quãng rồi quay về. Trước lúc đi, anh ta gửi Vô Phong số liên lạc kèm lời dặn dò:
-Xin lỗi vì không giúp được vụ vừa rồi. Mong anh hiểu, bên tình báo không có người ở Mù Thủy, tôi cũng bất lực. Nhưng tại Miền Đông Băng Thổ này thì khá hơn. Tôi đảm bảo! Cần điều tra thì gửi thư, gặp chuyện khẩn cấp thì liên lạc số này. Còn một điều nữa… tôi hy vọng anh bạn tin tưởng đúng người.
Nói tới đó Hồ Quy hạ giọng, cặp mày hơi nhướn về phía Mi Kha. Tên tóc đỏ hiểu ý, chỉ khẽ gật đầu. Sau đấy họ chia tay. Vô Phong cùng Mi Kha lên tàu điện đi hướng đông bắc, thẳng tiến tới Minh Tu thành. Những chuyến tàu thế này giờ khá hiếm hoi, dân chúng hầu như ở trong nhà hoặc di tản đến lục địa khác. Qua ô cửa kính, từng thành phố của Bạch Tu lướt qua mắt Vô Phong, đón chào hắn dáng vẻ lặng ngắt dưới mưa tuyết và những tòa kiến trúc kim loại nặng nề. Nếu chẳng có những người đợi tàu, Vô Phong đã nghĩ sinh khí bốc hơi khỏi xứ sở này. Nhưng qua sáu thành phố mà số hành khách lên tàu chưa nổi mười đầu ngón tay. Tất cả họ đi theo gia đình và đang tìm thành phố an toàn hơn.
Tàu đến Minh Tu thành lúc gần trưa. Đó là một thành phố kiểu cũ, hẵng còn nhiều ống xả khổng lồ tuôn khói xám chĩa lên bầu trời, xe chở rác thải tới lui trên đường ray bao quanh các nhà máy. Xa xa, mờ mờ, song song và mắc võng giữa không trung là hàng dây cáp nối liền những cột điện cao thế. Dây cáp lớn chăng khu ngoại ô, phân thành nhiều nhánh cáp nhỏ len lỏi nội đô thành phố, luồn lách giữa những cao ốc vuông thành sắc cạnh. “Vuông thành sắc cạnh” – Vô Phong chẳng thể tìm từ ngữ nào chính xác hơn để miêu tả. Có to có nhỏ, có rộng có hẹp nhưng kiến trúc ở đây đều tuân theo dáng hình khối hộp tựa thể đúc từ một khuôn, hoặc giả như đám kiến trúc sư chẳng muốn lãng phí trí tưởng tượng vào nơi này. Chúng cắt vào mưa tuyết bằng hình thể thẳng thớm chuẩn chỉ đến độ tàn nhẫn và khắc nghiệt. Nhìn chúng, Vô Phong cảm giác khó thở. Nếu là vị thần toàn năng, hắn sẽ biến Minh Tu thành bánh kem sau đó lia dao gọt bớt các đường sắc cạnh. Có thể không đẹp nhưng sẽ dễ thở hơn! – Hắn tin vậy.
Nghỉ ở trạm dừng ít phút, bọn Vô Phong lên chuyến tàu ra ngoại ô thành phố, chừng nửa tiếng thì tới nơi. Theo tin tức mà Hỏa Nghi gửi, Hỏa Phu sống ở số 389, phố 68, quận Thánh Xuyên Ô. Vùng ngoại ô mà hai người vừa đặt chân xuống chính là quận Thánh Xuyên Ô, Vô Phong mở bản đồ tìm đường. Hắn dự định điều tra nơi ở của Hỏa Phu rồi tạt qua thư viện trung tâm thành phố, mọi việc phải xong ngay trong ngày hoặc cùng lắm tới sáng mai. Thư của Tây Minh cảnh báo Trần Độ đã thò vòi bạch tuộc đến Băng Thổ, hắn không thể quẩn quanh nơi này quá lâu. Mi Kha khuyên Vô Phong tìm khách sạn nhưng hắn cho rằng không cần thiết. Cô ả cười:
-Tin tôi đi, anh sẽ ở đây dài ngày đấy!
Mi Kha nháy mắt, lưỡi nhỏ trong miệng uốn chữ “khách sạn”. Vô Phong thở phì phì đoạn rảo chân tìm phố 68.
Hai người bước nhanh trên những cung đường vắng lặng. Cứ cách quãng họ lại bắt gặp biển báo hoặc biểu ngữ nghiêm cấm việc buôn bán trẻ em, kẻ vi phạm lập tức bị tử hình mà không cần tòa án xét xử. Tàn dư của một tệ nạn cách đây hai mươi năm vẫn còn hiện hữu(**). Vô Phong thi thoảng bắt gặp vài người già đang kéo xe đẩy chất đống thực phẩm hoặc lũ trẻ tan trường muộn. Nghến ngó mãi nhưng hắn chẳng thấy đám thanh niên và trung tuổi vì họ còn bận rộn trong nhà máy. Bạch Tu đang gồng sức cho cuộc chiến tranh gần kề.
Vốn sẵn kinh nghiệm tìm đường, Vô Phong nhanh chóng đến phố 68. Con phố nhỏ hẹp, là nơi sinh sống của dân lao động thu nhập thấp. Đi dọc con phố toàn những ngôi nhà đóng cửa im ỉm, Vô Phong rốt cục cũng thấy địa chỉ 389. Đó là một căn nhà khối hộp nhỏ tí, nom vuông vắn tựa miếng bánh cắt, trên nóc lủng lẳng một cánh tay máy treo đèn pha. Vô Phong bấm chuông nhưng không ai trả lời, hắn gõ cửa sắt song căn nhà vẫn im ắng. Đợi mãi chẳng thấy người tiếp đón, Vô Phong tiếp tục gõ cửa bấm chuông, âm thanh ồn ào khiến bà già ở nhà kế bên thò đầu ra với bộ mặt cắn cảu:
-Làm gì thế? Không cho người khác nghỉ ngơi à?
-Xin lỗi, cho tôi hỏi chủ nhà này đi đâu? – Vô Phong lên tiếng.
Bà già trả lời:
-Ông ấy làm việc, tám giờ tối mới về! Mọi người ở đây đều thế cả!
Vô Phong thở phù. Lội tuyết hàng tiếng đồng hồ để rồi phải đợi đến tám giờ tối, hắn bực bội khó tả. Chẳng được chút an ủi, hắn còn bị Mi Kha trêu điên khi cô ả cứ cong môi uốn lưỡi “khách sạn”. Cái rét căm căm thúc mông, Vô Phong quyết định đến thư viện trước.
Hai người trở lại nhà ga bắt chuyến tàu về trung tâm thành phố. Tàu vắng người, cảnh vật bên ngoài chẳng tô vẽ sắc màu mới lạ nên Vô Phong dần gà gật. Nhưng chưa kịp dài lưng ngáy trên ghế, Mi Kha chợt gục đầu bên vai hắn. Vô Phong ghé đầu ngó Mi Kha, thấy cô ả nhắm mắt thở đều đều dưới mũ trùm. Vẫn đôi mắt sắc cùng gương mặt sắt đá của loài sói hoang nhưng Vô Phong cảm giác cô ả dễ thương hơn lúc tỉnh. Hắn lé mắt dòm xem “bánh kem” ở chỗ nào. Phiền rằng Mi Kha che kín cổ mà hắn cũng không thể đê tiện thò tay kéo khóa. Khổ nỗi hắn càng nhìn càng thấy Mi Kha đẹp, không gã trai nào chống nổi cái đẹp của phụ nữ trưởng thành. Hay thử coi? Mất gì đâu? – Hắn dợm nghĩ.
Đúng lúc ấy con tàu ngoặt hướng, tên tóc đỏ ngả đầu vào cửa kính, dây buộc tóc kim loại nghiến gáy đau điếng. Mi Kha cựa mình ôm Vô Phong cho chắc, hắn bỗng gai gai lạnh vì dây chuyền bạc kịn cổ. Vô Phong dài mặt đoạn từ bỏ ý định đê tiện nọ. Hắn cảm giác bão tố đang lởn vởn đâu đó quanh đây. Bộ não hắn khổ sở vô cùng, chẳng biết nên quay lại thế giới văn mình phía trên hay theo tiếng gọi nơi hoang dã bên dưới?
Tàu cập bến, Vô Phong đánh thức Mi Kha. Dưới mưa tuyết dày, hai người lầm lũi qua đại lộ chính rồi băng qua những con đường dưới bóng cao ốc. Hai người đến nơi sau nửa tiếng cuốc bộ. Thư viện có lẽ là công trình duy nhất trong thành phố dùng vật liệu đá và gỗ. Lọt thỏm giữa hai tòa cao ốc, nó như nhà cách mạng cuối cùng chống lại sự độc tài của sắt thép.
Bước qua cửa chính, Vô Phong bất giác ngửi thấy mùi gỗ thơm quẩn quanh lẫn trong không khí ấm áp. Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên sau chuyến lội tuyết dài đằng đẵng. Song đúng như hắn dự đoán, thư viện vắng tanh vắng ngắt. Giữa các kệ sách tịnh không một bóng người ngoại trừ ông già thủ thư ngồi sau quầy tiếp tân đang ngoẹo đầu ngủ gật. Bọn Vô Phong tiến tới bấm chuông gọi ông ta dậy. Thấy hai vị khách trẻ tuổi, ông già cười toe toét khoe bộ hàm móm rồi nói như cái máy, vừa chuyên nghiệp vừa công nghiệp:
-Chào quý khách! Thư viện chúng tôi sở hữu đầy đủ sách nổi tiếng từ năm mươi năm đổ lại, ngoài ra cũng có nhiều đầu sách từ năm mươi năm đổ về trước. Các cuốn trên một trăm năm, chúng tôi chỉ có bản sao nhưng chất lượng rất tốt! Quý khách yên tâm! À, thư viện có rất nhiều sách hướng dẫn sinh con, chăm sóc trẻ, cách nuôi dạy, vân vân. Hôm trước chúng tôi mới nhập tạp chí phụ nữ, hai người…
Ông già sẽ còn luyên thuyên vấn đề thai sản nếu Vô Phong không giơ tay hãm lại. Hắn đánh giá cao sự tận tâm của ông thủ thư nhưng không muốn ổng lầm tưởng mình và Mi Kha là đôi vợ chồng trẻ. Tên tóc đỏ chìa ra ảnh chụp Kham Mộ đoạn hỏi:
-Ông biết người này không?
Ông thủ thư nâng cặp kính nhìn kỹ bức ảnh đoạn reo lên:
-À, biết chứ, sao không? Ông ấy là Kham Mộ, thường hay tới đây! Nhưng tại sao mấy người tìm ông ấy?
Vô Phong bịa chuyện như thật:
-Chúng tôi là người Phi Thiên. Có một số việc kiện tụng quyền thừa kế gia sản, chúng tôi đến mời ông ấy về.
-Xui cho anh bạn… – Ông thủ thư lắc đầu – …Kham Mộ rời khỏi đây mười năm rồi, chẳng liên lạc gì nữa.
Dù biết rõ chuyện nhưng Vô Phong làm bộ tiếc ngẩn tiếc ngơ. Mi Kha nhíu mày ngạc nhiên trước tài diễn kịch của hắn. Tên tóc đỏ tiếp lời:
-Tôi có vài thắc mắc, liệu ông có phiền? Không phiền sao? Vậy Kham Mộ là người thế nào, ông có thể cho chúng tôi biết?
-Được chứ! – Ông già hồ hởi – Nhưng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng coi, đứng thế này kỳ quá! Công việc? Khỏi lo, đằng nào cũng chẳng ai đến cả!
Ông thủ thư rời quầy, khớp xương kêu răng rắc như cổ thụ bật rễ. Ông già khá nhanh nhẹn so với tuổi tác lẫn vóc dáng gù gù, hoặc cái việc lâu lắm mới có người ghé thăm thư viện khiến ông ta phấn khích. Trà và bánh ngọt nhanh chóng được bày ra trên bàn nhỏ cạnh quầy tiếp tân. Ông thủ thư mời bọn Vô Phong, tự thưởng thức một tách trà nóng hổi rồi kể:
-Kham Mộ rất đặc biệt. Không phải vì ông ấy thường xuyên đến đây chơi đâu! Ông ấy thân thiện, gần gũi và có trí tuệ lớn. Xin được nhấn mạnh, hàm lượng trí tuệ của ông ấy rất lớn! Kham Mộ biết rất nhiều thứ, biết làm rất nhiều điều. Ông ấy sửa được hầu hết máy móc. Điện đóm hay máy phát điện ở đây dở tệ, một mình ổng sửa hết! Đôi khi tôi nghĩ Kham Mộ là vị thần toàn năng. So sánh vui thôi, đừng để ý! Hà hà! Mỗi tuần Kham Mộ tới thư viện hai lần, dành hàng tiếng đồng hồ nghiên cứu sách vở. Khi hết sách để đọc, ông ấy đề nghị góp vốn giúp thư viện nhập sách mới. Nhìn thư viện này xem, nó nhỏ nhưng tràn ngập tri thức. Nhờ Kham Mộ cả!
-Ông ta chỉ đọc sách? – Vô Phong hỏi.
-Và nói chuyện nữa. – Ông thủ thư cười – Đọc sách xong, ông ấy thường trò chuyện với tôi. Thú thực tôi không hiểu lắm những gì Kham Mộ nói. Ban đầu tôi nghĩ Kham Mộ tán phét, nhưng dần dà tôi phát hiện ông ấy không hề phán bậy. Ông ấy thường nói về con người, sự tiến hóa, những bí mật ẩn giấu trong bộ não. Kham Mộ luôn hối tiếc về quá khứ. Ông ấy luôn nói một lúc nào đấy sẽ ra đi, hoàn thành nốt công việc dang dở.
Bọn Vô Phong nhìn nhau. Lát sau tên tóc đỏ hỏi:
-Ông ấy hay đọc sách gì? Ông cho tôi xem được không?
Ông thủ thư vui vẻ dẫn hắn và Mi Kha vào sâu trong thư viện. Đi qua những dãy kệ cao ngất, ba người bước lên gác lửng. Sách trên này dựa kín tường chất thành tầng cao, phải dùng thang xe mới lấy được. Ông thủ thư chỉ lên hàng kệ thứ ba:
-Chỗ đó, mục kiến thức chuyên môn. Hồi đầu, Kham Mộ thường tìm sách ở đó! Tin không, ông ta đọc tất cả rồi! Hai người tự xem nhé, tôi không trèo được, chân cẳng yếu quá!
Vô Phong leo thang xe lục kệ sách. Sách ở đây toàn viết về y học hoặc sinh học, Vô Phong lật vài trang mà chẳng ù ù cạc cạc nổi chứ chưa đợi nghiên cứu. Trong lúc lần tìm, hắn lỡ tay đánh đổ vài quyển dày cộp, dộng bình bình xuống sàn. Mi Kha vội kéo vai ông thủ thư, ngẩng đầu gắt gỏng:
-Cẩn thận chứ!
Tên tóc đỏ vội vã leo xuống. Không nhờ Mi Kha, ngay sáng mai cái mặt hắn sẽ chình ình giữa báo cùng tội danh ngộ sát. Hắn lúi húi thu dọn đống bừa bộn đoạn rối rít xin lỗi ông già. Đương gom sách, hắn chợt thấy một mảnh kim loại đen xám cỡ lòng bàn tay nằm chỏng chơ. Nó có dáng hình kỳ lạ, không giống tứ giác, ngũ giác, lục giác hay cái gì tương tự mà trông như mảnh ghép bị cắt ra từ một bức tranh hoàn chỉnh. Vài tia nhiễu loạn xẹt qua tâm trí Vô Phong, đầu óc đau nhức. Thấy mảnh kim loại, ông thủ thư reo lên:
-Bao năm tìm không thấy, hóa ra nó ở đây!
Vô Phong ôm đầu kìm cơn đau, hỏi:
-Cái gì vậy?
Ông thủ thư lật đật xuống tầng, lát sau trở lên với một hộp nhỏ. Trong hộp có sáu mảnh kim loại dáng hình khác nhau, nhưng đều chung nguồn gốc. Nhìn chúng, đầu Vô Phong càng thêm đau. Ông thủ thư bỏ mảnh thất lạc nọ vào hộp, cười cười nói nói:
-Kham Mộ hay giải trí bằng thứ này. Ông ấy có thể ngồi hàng giờ để chơi nó.
Cơn đau dữ dội hơn bao giờ hết, Vô Phong gục xuống, hai mắt đỏ ngầu. Hắn nhận ra khung cảnh xung quanh thay đổi, kệ sách và cửa sổ bám tuyết biến mất, thế chỗ là không gian đặc quánh màu xanh dương bị đóng kín trong bức vách thủy tinh. Từ không gian ấy, một người đàn ông xuất hiện. Ông ta ngó nghiêng rồi vẫy tay chào hắn:
“Dậy chưa? Tôi đến chơi với cậu đây, cậu bé!”
Ông ta ngồi xuống, bày ra trước mặt Vô Phong bảy mảnh kim loại sau cười:
“Rồi cậu sẽ ra khỏi đó sớm thôi! Yên tâm! Nhìn đây, nhớ trò chơi hôm trước tôi nói với cậu chứ? Đây là trò chơi Trí Uẩn. Biết không cậu bé, chỉ với bảy mảnh ghép, cậu sẽ tạo ra cả thế giới! Nhìn nhé!”
Người đàn ông bắt đầu sắp xếp các mảnh ghép. Vừa lúc ấy, bóng đêm khổng lồ bao phủ tâm trí Vô Phong. Hắn chẳng nhớ gì ngoài việc Mi Kha và ông thủ thư đang hốt hoảng gọi mình trở dậy.
(*) Hồ Quy là người đưa Vô Phong tới U Thủy, xem lại Quyển 3 Chương 68, 69
(**) nạn buôn bán trẻ con ở Bạch Tu quốc, xem lại Quyển 2 Chương 37
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]