Chương trước
Chương sau
Khi trở về từ Kim Ngân, Vô Phong hỏi nhiều người nhưng không ai rõ số phận Mai Hoa. Tuy khá ghét nhưng Vô Phong mong gã an toàn. Nói gì thì nói, Mai Hoa là cộng sự tốt, chẳng ai muốn cộng sự tốt có kết cục tệ. Giờ gặp lại và thấy gã nguyên đai nguyên kiện, tên tóc đỏ khá mừng.

Trò chuyện ít câu xã giao, Mai Hoa gỡ kính, vò rối tóc, trở lại dáng vẻ ăn chơi tổ trác. Gã đàn ông hơn, nam tính hơn – Vô Phong thích hình tượng mới mẻ này. Một sự thay đổi tích cực và có tính cách mạng cao. Nhưng thấy gã sán tới, tay sổ tay bút cùng đôi mắt cú vọ hau háu, Vô Phong hết thích nổi. “Con cú vẫn thế!” – Hắn lẩm bẩm. Lúc ấy hắn lại mong sa mạc Hồi Đằng nhồi Mai Hoa xuống lòng cát sâu thật sâu, lâu thật lâu.

Đợi mọi người ký kết xong xuôi, Mi Kha dặn họ chờ ở đây còn cô nàng đem tập hợp đồng đi chỗ khác. Đợi cô ả đi khuất, con cú vỗ cánh sà tới Vô Phong, rúc vài tiếng báo hiệu chuyến đi săn bắt đầu:

-Nghe nói cậu được tặng thưởng Huân Chương Cánh Bạc? Vui à nha! Thế sau đấy làm việc ở đâu? Học Viện Sĩ Quan Phi Thiên quốc?! Công việc tốt thế mà bỏ? Chà, tiếc thật! Công chúa thế nào, khỏe chứ? Cô ấy giờ hơi khó. Mất điểm trong mắt các trưởng lão mà! Nhớ Cung Bàn Thủ chứ? – Mai Hoa đảo mắt, giọng chợt nhỏ rí – Phải, thánh sứ người Khuyên quốc, người mang con Ác Lạc Điểu về Thánh Vực. Dạo này báo chí viết nhiều về cô ta lắm. Định hướng báo chí mà! Nhưng không phải Lục Châu đã hết cơ hội. Cô ấy vẫn là ứng cử viên nặng ký mà! Nếu biểu hiện xuất sắc thì biết đâu đấy? Tôi có chút tò mò... chắc anh bạn nghe nhiều thánh sứ đến kỳ thi Tổng Lãnh thực chất đều đạt đẳng cấp đại thánh sứ, nhưng cũng có vài ngoại lệ, không biết công chúa Lục Châu... Sao? Không nói à? Tôi đoán cô ấy dư sức! Thế cậu nhìn thấy thánh giới của công chúa chưa? Vẫn không nói sao? Kẹt xỉn quá đấy ông bạn, một chút thông tin thôi mà!

Mai Hoa bắn tía lia. Vô Phong phát mệt. Tên tóc đỏ chợt nhớ Đấu Thánh là ứng cử viên cho chức Tổng Lãnh của lục địa Kim Ngân. “Thế sao TTBT còn ngồi đây?” – Hắn tự hỏi đoạn quay về phía Đấu Thánh. Chợt gã thánh sứ quắc mắt, Vô Phong quay đi, ngắt lời Mai Hoa:

-Ông bạn nghỉ việc ở Đại Hội Đồng à?

Gã cú vọ lúc lắc đầu:

-Vì tận tâm với nàng công chúa nhỏ của Phi Thiên quá mà! Đại Hội Đồng không tin tưởng tôi nữa. Nhưng tôi cũng không tìm được việc ở Phi Thiên. Phi Thiên quốc các anh luôn thế, hứa thì giỏi nhưng chẳng bao giờ giữ lời! Tôi nhập cảnh nhưng bị giữ thẻ căn cước và hộ chiếu, người Phi Thiên nói chúng có vấn đề rồi trục xuất tôi. Thế là phải kiếm việc, lang thang hàng tháng trời, may sao gặp được quý cô Mi Kha! Đúng là Vạn Thế thương xót! Mà ông bạn không tham dự kỳ thi Tổng Lãnh sao? Đến nơi này làm chi?

Vô Phong nhún vai tỏ vẻ mình có việc quan trọng. Mai Hoa chộp ngay “việc quan trọng” là gì nhưng tên tóc đỏ im lặng. Gã cú vọ cười đoạn chuyển vấn đề:

-Anh bạn biết mấy thứ xung quanh kỳ thi Tổng Lãnh không? Ủa, không biết thật à? Kỳ thi hay ho thật, nhưng mấy chuyện bên lề hay ho hơn. Ở thành phố tổ chức cuộc thi, đám chiến binh, doanh nhân, con buôn, thế giới ngầm... tất tần tật đổ về đó! Buôn bán đồ ma thuật, bán đấu giá cổ vật, đấu giá quái vật không trung, vân vân. Đáng nói nhất ngày công bố “danh sách” của chợ rác Uất Hận Thành. Nghe gì chưa? Phương Tưởng, “thần” của loài người, một trong Bảy người mạnh nhất chết rồi! Nghe đồn sẽ có người mới lên thay! Tôi mà được như anh bạn là đi liền á!

Ở Trạm 306A, Vô Phong đã nghe chuyện Phương Tưởng chết(*). Nhưng hắn không hứng thú mấy tin tức này, liền chuyển chủ đề:

-Lần này ông bạn tới đây vì cái gì?

-Tiền! – Mai Hoa cười – Tôi là người tự do, chẳng bị ràng buộc chi nữa! À, tôi kiêm luôn việc bán tin tức, thứ đó cũng sinh lãi lắm! Thế nên nếu cậu biết điều gì...

Mắt gã hấp háy, tay bút tay sổ. Vô Phong chép miệng vừa cười vừa tức. Con cú vọ chỉ thay lông còn đâu vẫn bản chất cú vọ.

Lát sau Mi Kha trở lại nhà ăn, dẫn bốn người tới ban điều hành doanh trại. Cô ta phát cho họ băng tay màu trắng thêu biểu tượng Bán Dạ Giáo Đoàn. Trên đường đi, Vô Phong hỏi về năm thành viên còn lại, Mi Kha đáp họ đến đây từ vài ngày trước, hiện đang chờ ở bãi đỗ phi thuyền. Cô ả nói:

-Giờ các anh là thành viên Đội 11. Yêu cầu của tôi rất đơn giản: nghe lệnh đội trưởng. Tôi khuyến khích dân chủ, nhưng mệnh lệnh cuối cùng vẫn là số một. Hiểu chứ?

Mi Kha nghiêm nghị sắt đá, bốn gã đàn ông vâng vâng dạ dạ liền. Tên tóc đỏ lên tiếng:

-Sao Băng Hóa cử chúng ta đối phó Lực Lượng Mù Thủy? Ý tôi là họ đã giao chiến với lực lượng này rồi, nếu cần xử lý ai đó, sao không dùng quân của họ, đội đặc nhiệm chẳng hạn? Sao phải sử dụng lính đánh thuê?

Cô gái chưa kịp trả lời thì Đấu Thánh chen ngang:

-Kém hiểu biết! Hiện tại Băng Hóa gọi chiến sự ở Hắc Thủy là “xung đột tạm thời”. Theo danh nghĩa, họ chỉ đem quân đội bảo vệ công dân của mình. Vùng Mù Thủy không có cơ sở, tiểu khu hay mỏ khai thác, Băng Hóa không thể đưa quân tới. Nếu làm vậy, “xung đột tạm thời” sẽ chuyển thành “chiến tranh”. Nếu cần xử lý nhân vật cao cấp của Lực Lượng Mù Thủy, họ phải sử dụng lính đánh thuê, tránh bẩn tay! Chuyện ấy mà cũng không hiểu sao?Tầm thường!

Vô Phong không quan tâm lời xỉa xói của gã, chỉ đáp:

-Nhưng ai chẳng biết Băng Hóa dùng lính đánh thuê? Lực Lượng Mù Thủy cũng vậy, chiến tranh sẽ xảy ra thôi!

Đấu Thánh lắc đầu cười cợt như vừa phí hoài nước bọt. Mi Kha liền giải thích:

-Không có bằng chứng, Băng Hóa không mang tiếng, giữ được cái gọi là “xung đột tạm thời”. Băng Hóa dùng “xung đột tạm thời” để chứng tỏ họ chỉ tự vệ, khuyến khích dùng ngoại giao giải quyết mọi vấn đề. Ở Băng Thổ hiện có nhiều tổ chức khác như Lực Lượng Mù Thủy, Băng Hóa không thể dùng vũ lực mãi. Nếu công khai “chiến tranh” với Lực Lượng Mù Thủy tức là họ muốn đàn áp tất cả, chẳng hay ho gì!

Mai Hoa tiếp lời:

-Nó còn liên quan đến chính trị. Các nước li khai Liên Minh Phương Bắc đang manh nha ý tưởng liên minh mới. Nếu đàn áp Lực Lượng Mù Thủy, mấy nước đó càng nhanh chóng liên kết với nhau. Ai muốn một mình đối đầu tên hàng xóm to con? Chuyện đó xảy ra, Băng Hóa sẽ gặp rắc rối. Họ không thể vừa chống liên minh mới vừa đề phòng Nhất Thống Cục của Bắc Thần quốc ở sau lưng.

Vô Phong ngạc nhiên:

-Tôi tưởng Băng Hóa đang bắt tay với Bắc Thần?

Nghe vậy, Đấu Thánh cười khẩy. Vô Phong chẳng để tâm lời xỉa xói nhưng thực sự ghét cái nhếch môi khinh khỉnh của gã thánh sứ. Mai Hoa tiếp lời:

-Bắt tay? Liên Minh Phương Bắc lâu đời nhất thế giới còn tan rã, nói gì cái bắt tay nồng ấm trong một buổi chiều?

Tên tóc đỏ dần hiểu vấn đề. Trước lúc đến đây, hắn chỉ nghĩ đánh thuê là đánh thuê, chẳng ngờ sự tình phức tạp đến vậy.

Ít phút sau cả đám tới khu điều hành, gặp vị thống lĩnh doanh trại. Tại phòng làm việc, đội Mi Kha bắt gặp một người đương dài lưng trên ghế, quân phục trắng hơi nhàu và mỏi mệt như chủ nhân của nó. Nhưng vừa thấy họ, ông ta nhanh nhẹn đứng dậy, rũ sạch mệt mỏi, quân phục lập tức phẳng phiu như có phép thuật rồi bắt tay từng người. Ông ta dong dỏng cao, râu quai nón màu hung ôm gương mặt dạn dày gió tuyết. Ông ta gọi Đội 11 ngồi ghế, tự tay rót trà nóng mời họ. Sau chút cảm thán về thời tiết lẫn đường sá tới doanh trại, bằng chất giọng cao nhã mang hơi hướm phương ngữ Băng Hóa, vị thống lĩnh vào vấn đề:

-Cảm ơn các vị đã tới. Xin tự giới thiệu, tôi là Lâu Đa, thống lĩnh Sư Đoàn Viễn Chinh 126, hiện đóng quân ở U Thủy. Tình hình chiến sự thế nào, tôi không nói thêm nữa. Giờ hãy nói về nhiệm vụ. Chúng tôi cần các vị xâm nhập vùng Mù Thủy, tìm và bắt sống kẻ này – một thành viên cao cấp của bọn phiến quân.

“Phiến quân” trong lời Lâu Đa là Lực Lượng Mù Thủy. Ông ta đẩy tấm ảnh khổ lớn ra giữa bàn để mọi người cùng thấy. Ảnh chụp một gã đô con, đầu trọc gắn đinh tán, người đầy xăm trổ lẫn sẹo. Vô Phong nhận ra kẻ này không ai khác ngoài Tập Lâm – đối tượng mà hắn tìm kiếm. Lâu Đa chỉ tấm ảnh:

-Một tên khó nhằn, y từng giết nửa tiểu đội đặc nhiệm Băng Hóa trước khi bị bắt. Tập Lâm là kiếm sĩ có hạng, mong các vị chớ đánh giá thấp y.

Ông ta chậm rãi hớp ngụm trà, sau tiếp tục:

-Chúng tôi bắt sống Tập Lâm, giam giữ và tra khảo y nhiều tháng liền. Không ai tra khảo giỏi bằng người Băng Hóa. Chúng tôi biết điểm yếu, nỗi sợ hãi, biết cách bẻ gãy những liên kết não bộ, biến con sói thành con cừu. Nhưng khi gặp Tập Lâm, chúng tôi nhận ra những kẻ “không điểm yếu” có tồn tại. Tra tấn, ép cung, thậm chí đẩy Tập Lâm đến ranh giới sống chết nhưng y chẳng hé môi nửa lời. Y không gia đình, không bạn bè, không cả một cô gái để trái tim xao xuyến. Chúng tôi không thể nắm thóp y. Trong đầu y chỉ có Lực Lượng Mù Thủy, tiền và khách hàng. Chúng tôi tra khảo con người, không tra khảo cỗ máy. Sau vụ đó Tập Lâm vượt ngục.

Mai Hoa vuốt cằm nhìn ông thống lĩnh, môi nhếch lên:

-Nghe nói Băng Hóa sử dụng chất độc hóa học để tra khảo tù nhân. Liệu các ông...?

Ông thống lĩnh gật gù cười đoạn rót thêm trà vào những tách đang vơi:

-Đã. Nhưng không hiệu quả. Bởi vì Tập Lâm sử dụng bí kỹ “phong bế”. Bí kỹ này che giấu mọi sự hiện diện của con người: hơi thở, giọng nói, tiếng bước chân, sự vận động nội lực. Bởi vậy Tập Lâm có thể đối phó đội đặc nhiệm. Quan trọng hơn, nó đóng lại tâm trí người sử dụng, phép thuật hay tiêm thuốc không có tác dụng với Tập Lâm.

-Các ông vẫn muốn bắt y, một kẻ không thể khai thác? – Đấu Thánh thắc mắc.

Lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện, ông thống lĩnh cười mỉm, tách trà trong tay lắng gợn nhỏ:

-Giáo luôn đi trước thuẫn. Vũ khí tấn công luôn phát triển trước hệ thống phòng thủ.

Bốn gã thành viên mới nhìn nhau, ai nấy bất giác ngán ngại Lâu Đa. Vẫn nụ cười đầy lịch thiệp, ông thống lĩnh quay sang Mi Kha:

-Tôi thích tác phong làm việc kín kẽ của Giáo Đoàn, hy vọng Đội 11 không làm Băng Hóa thất vọng. Không đặt cọc, chỉ trả tiền đầy đủ khi nhận được hàng.

Cô ả hơi cúi đầu trước ông thống lĩnh. Lâu Đa gửi Mi Kha tập tài liệu gồm bản đồ Tam Thủy Khu, địa đồ Vùng Mù Thủy và tình hình phiến quân. Băng Hóa chỉ hỗ trợ đến vậy. Ông thống lĩnh đứng dậy tiễn khách, không quên gọi Vạn Thế chúc phúc cho Đội 11. Vô Phong nghĩ cây mẹ hay nữ thần tiên tri sẽ chẳng phù hộ một đám người đang lên kế hoạch úp rọ kẻ khác.

Rời khu điều hành, Đội 11 tới bãi phi thuyền gặp năm thành viên còn lại. Vô Phong quan sát đám này gồm ba nam hai nữ, tất cả đều ẩn mình trong áo khoác dày ụ, khăng quàng, khăn che mặt hoặc kính chống tuyết. Kẻ duy nhất lộ mặt là một gã đầu trọc da trắng. Gã gầy gò, gương mặt trơ trơ như đắp phấn dày. Dưới phần xương hốc mắt không lông mày, nhãn quang của gã săm soi từng thành viên mới. Thấy Vô Phong tỏ ý chào trả, gã hơi nghiêng đầu, mắt mở to hơn một chút. Trông đôi mắt xanh lục của tên đầu trọc, Vô Phong hơi rợn, tự nhủ sẽ không bao giờ trò chuyện với gã. Bọn trọc không bao giờ tốt! – Hắn nghĩ thầm.

Tập hợp đủ thành viên, Đội 11 lập tức xuất phát. Gã đầu trọc lái phi thuyền, Mi Kha chủ trì cuộc họp ở khoang sau. Giữa không trung, ảnh ba chiều bản đồ Tam Thủy Khu hiện lên, chậm rãi xoay tròn trước mặt mười người. Theo bản đồ, hai mươi cây số tiếp theo tính từ doanh trại U Thủy là tới ngã ba chính – nơi chiến sự diễn ra. Mi Kha khoanh tròn khu rừng bên cạnh ngã ba chính:

-Rừng Khô. Ở đây toàn cây trọc, không lá hay tán, một chút ánh sáng cũng gây chú ý. Vì vậy tôi yêu cầu không bật lửa, không nấu nướng, không súng, không va chạm kim khí. Ai hút thuốc, xin mời nộp bao. Vong Liêm, đưa thuốc đây! – Cô nàng nhoài ra khoang lái gọi gã đầu trọc – Tôi sẽ trả khi chúng ta qua Rừng Khô, thế nên đừng trợn mắt với tôi!

Hàng chục bao thuốc bị tịch thu. Mi Kha lừ mắt nhìn Mai Hoa. Gã cú vọ nháy mắt cười duyên, một mực khẩn cầu nhưng cô ả vẫn giữ thái độ cũ. Mai Hoa đau khổ rút nốt hai bao thuốc trong đôi bốt. Mi Kha mở địa đồ vùng Mù Thủy, tiếp lời:

-Qua Rừng Khô, chúng ta sẽ đến Mù Thủy. Nơi này sương mù phủ quanh năm, đường đi phức tạp, cần đội do thám trước. Chúng ta cần xác nhận lại nơi ở của Tập Lâm, giờ giấc hoạt động của y, bao nhiêu quân bảo vệ. Chúng ta cũng cần xác định lại đường đào tẩu. Một khi bắt Tập Lâm, cả vùng Mù Thủy sẽ trở thành kẻ thù. Mai Hoa sẽ vào đó, ai đi cùng anh ta?

Thâm nhập lòng địch là công việc nguy hiểm nhất, bán mạng như lính đánh thuê cũng ít ai liều. Không ai hưởng ứng lời kêu gọi của Mi Kha trừ Vong Liêm. Gã đầu trọc hăng hái giơ tay xin đi, quên luôn việc lái phi thuyền. Nhưng Mi Kha không cho phép bởi gã là tay lái giỏi nhất của đội. Thấy cả đám im lặng, Mai Hoa đề xuất:

-Tôi được quyền chỉ định không, đội trưởng? Tôi đã đọc hồ sơ thành viên của đội nên biết ai thích hợp. Nhé?

Mi Kha gật đầu ưng thuận. Vô Phong chột dạ, cảm giác móng vuốt con cú sắp chộp gáy mình. Y như dự đoán, Mai Hoa ngoảnh sang tên tóc đỏ cùng nụ cười thân thiện. Vô Phong khẽ nghiến răng, bụng dạ lồm nhồm nguyền rủa con cú vọ, miễn cưỡng giơ tay:

-Tôi sẽ đi.

Sau nhóm do thám, Mi Kha tiếp tục lập nhóm quan sát, liên lạc... mỗi tổ hai người. Anh chàng Kh’srak và Đấu Thánh chung đội, làm nhiệm vụ theo sát nhóm do thám, trấn giữ vòng ngoài, giải cứu khi cần thiết. Thảo xong kế hoạch, Mi Kha lấy bi đông rót mười ly rượu nhỏ đưa cho từng người:

-Chúng ta chỉ có hai tuần để do thám, hai ngày thực hiện chiến dịch. Tổng cộng mười sáu ngày. Hôm nay là 25 tháng 2, tính từ bây giờ, đúng ngày 11 tháng 3, chúng ta phải nộp Tập Lâm cho Băng Hóa. Chậm một ngày, tiền trong tài khoản mỗi người sẽ thụt xuống một ít, vì vậy tôi mong tất cả đều cố gắng. Chúng ta tin “kiếm”, chúng ta yêu “tiền, bởi chúng ta là người “kiếm tiền”. Chúc sức khỏe!

Cả Đội 11 nâng ly đồng thanh “Chúc sức khỏe!” rồi một hơi uống cạn rượu, riêng Mi Kha không cần chén mà uống cả bi đông. Chất lỏng màu nâu cánh gián tuôn xuống thực quản của Vô Phong, bừng lên hơi ấm tràn ra cơ thể. Rượu khá mạnh, tên tóc đỏ cảm giác hơi khé cổ. Hắn chợt nhận ra Mi Kha nháy mắt với mình, trông quyến rũ khó tả. Vì rượu hay vì ả đẹp? – Vô Phong chép miệng.

Hai mươi phút sau, phi thuyền Đội 11 đến ngã ba chính. Tại đây họ trông thấy một khu trại nằm cạnh đồi tuyết, phía trước dựng hàng rào thép gai cùng cột đèn pha rọi đường rẽ bên phải. Sau hàng rào, binh lính Băng Hóa dài người trong hố cá nhân bên cạnh những ụ súng máy. Trên cao, phi thuyền liên tục đáo qua đem vũ khí tới. Hàng rào thép gai chốc chốc mở cửa cho xe bọc thép đem thương binh vào, nửa số đó thuộc về Bán Dạ Giáo Đoàn. Đội 11 xuống bãi đáp, ai nấy mặc áo khoác trắng chữ thập đỏ, mang theo cáng với dụng cụ y tế hòa vào đám quân y. Vận chuyển xong, đoàn quân y tiếp tục ra mặt trận, Đội 11 lên chiếc xe cuối cùng của Giáo Đoàn. Trong khoang, các thành viên trút bỏ áo chữ thập đỏ, khoác áo rằn ri đen trắng, kiểm tra vũ khí lần cuối trước khi thâm nhập Rừng Khô.

Được khoảng mười lăm phút, chiếc xe chở Đội 11 giảm tốc độ, tách đoàn và dừng lại cạnh bìa Rừng Khô. Cả đám nhanh chóng bước xuống. Trước mắt họ là khu rừng cằn cỗi, ngàn thân cây thẳng đuột như chông, vạn cành khẳng khiu trụi trơ không một ngọn lá. Rừng Khô cau có khạu khọ như bà già khó tính, còn Đội 11 vào thẳng nhà mà chẳng đợi bà già cho phép. Xa xa, pháo sáng thi thoảng nổ đùng rót quầng sáng xuống màn đêm. Vô Phong ngó đồng hồ đeo tay. Hôm nay là 25 tháng 2, hai ngày nữa sẽ đến kỳ thi Tổng Lãnh. Vài chút nhớ nhung công chúa và Tiểu Hồ thảng qua tâm trí hắn. Nhưng gió lạnh Băng Thổ nhanh chóng vùi dập cảm xúc. Vô Phong rùng mình thở phù, theo chân Đội 11 băng qua Rừng Khô, bắt đầu cuộc hành trình không nghỉ suốt sáu tiếng đồng hồ.

...

Lúc Tam Thủy Khu chìm trong nửa đêm thì Phi Thiên thành mới chập tối. Tại phòng Bạch Quang, cuộc họp giữa hoàng đế và Hội Đồng Pháp Quan vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Ba tiếng bàn thảo nhưng còn quá nhiều vấn đề, chủ đề vẫn tập trung vào cuộc chiến Băng Thổ. Một pháp quan lên tiếng:

-Ít nhất ngoại giao đã hiệu quả. Sáu nước miền đông bắc Băng Thổ đã tạm ngừng tuyên bố li khai Liên Minh Phương Bắc(**). Bình Di quốc và Bạch Tu quốc đang yêu cầu Băng Hóa ngừng triển khai quân ở biên giới.

Vị pháp quan có ngữ âm cao và chói tiếp lời:

-Sẽ rút thôi! Thổ Hành của chúng ta mới cùng quân đội Bình Di triệt hạ phiến quân, các tiểu khu người Băng Hóa vẫn an toàn. Phiến quân ở Bạch Tu cũng đã rút. Băng Hóa không còn lý do để đưa quân can thiệp. Sáu mỏ quang tố ở hai nước này tạm thời an toàn, Băng Hóa và Bắc Thần chưa thể rớ tới, chúng ta vẫn còn cơ hội.

Bạch Dương đệ thập hỏi:

-Nhưng Bình Di, Bạch Tu hay sáu nước miền đông bắc sẽ li khai, không tránh được. Họ muốn thoát li Băng Hóa lâu rồi. Ông dự đoán bao lâu nữa sáu nước tuyên bố chính thức?

-Tối đa ba tháng, tối thiểu ba tuần, ngay sau kỳ thi Tổng Lãnh. – Vị pháp quan trả lời –Năm nay Băng Hóa không gây áp lực lên đồng minh giống những năm trước. Nhưng khổ nỗi thánh sứ Khai Giã của họ năm nay rất mạnh, muốn thua cũng khó(***)! Kiểu này Băng Hóa phải xin xỏ các nước thắng Khai Giã quá!

Hoàng đế và cả hội đồng cười rộ. Một vị pháp quan khác mở lời, giọng già nua khàn khàn trầm đục:

-Băng Hóa đang sa lầy chiến trường Hắc Thủy. Cái gọi là “xung đột tạm thời” giúp họ tránh mang tiếng xâm lược nhưng lại ngăn cản họ đến vùng Mù Thủy. Tin tình báo cho biết mấy tuần nay ở Hắc Thủy xuất hiện Bán Dạ Giáo Đoàn – một công ty buôn vũ khí và... cứu trợ nhân đạo. Tuy không có bằng chứng xác thực nhưng giới chiến binh đồn rằng công ty này kiêm nhiệm cả lĩnh vực đánh thuê. Đúng như chúng ta dự đoán, Băng Hóa đã sử dụng lính đánh thuê(****),có vẻ họ đang cố xâm nhập căn cứ phiến quân. Khụ...

Mất vài giây ho hắng, vị pháp quan tiếp lời:

-Lực Lượng Mù Thủy khai sinh từ Mù Thủy, sau năm mươi năm, cơ sở chính của phiến quân chuyển về miền tây bắc Băng Thổ. Hiện vùng Mù Thủy chỉ hoạt động cấp cơ sở, nhưng là cơ sở mạnh. Cả vùng đất như pháo đài, vào khó, ra càng khó. Đám lãnh đạo phiến quân hay tới đây hội họp, kẻ qua lại thường xuyên nhất là Tập Lâm – tên quản lý tài vụ của tổ chức.

Dứt lời, ông ta phóng to ảnh chụp Tập Lâm. Gương mặt gã đầu đinh tán cùng lý lịch cá nhân hiện ra trước mặt hoàng đế lẫn hội đồng. Vị pháp quan nọ nói tiếp:

-Mọi mối làm ăn của phiến quân đều thông qua Tập Lâm. Như các vị đều biết, tháng 8 năm ngoái Lực Lượng Mù Thủy gây bạo động khắp Tam Thủy Khu, liên kết với nhiều đảng đối lập trong quốc hội Hắc Thủy để tổ chức biểu tình. Chúng ta đã bỏ qua một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng. Bạo động ở Tam Thủy Khu thì dễ hiểu, nhưng chuyện biểu tình mới đáng nói. Năm mươi năm qua, tổ chức này chủ trương đấu tranh độc lập, không liên kết bất cứ đảng phái nào thuộc chính phủ. Họ coi chính phủ là đám nô dịch của Băng Hóa.

Một pháp quan phát biểu ý kiến, giọng trẻ trung:

-Họ chuyển đổi chiến lược đấu tranh? Họ muốn liên kết với những phiến quân chung mục tiêu chống Băng Hóa?

Vị pháp quan già gật gù. Một người khác lên tiếng, giọng nữ trầm và ấm:

-Có thể Lực Lượng Mù Thủy muốn thành lập quốc gia riêng. Họ chung quy vẫn mang tiếng là “phiến quân”, có chính trị gia ủng hộ, họ thành lập nhà nước mới dễ dàng hơn.

-Thực ra người Tam Thủy Khu đều coi Lực Lượng Mù Thủy là chính quyền. “Nhà nước” chẳng qua chỉ là cái tên. Tôi nghĩ Lực Lượng Mù Thủy đang nhắm đến các mỏ quang tố. Đám này hiện đã chiếm ba mỏ hạ tầng miền đông nam, ngay sát sáu nước miền đông bắc. Họ hoàn toàn có khả năng đánh lên, nếu muốn!

Vị pháp quan già gật gù tập hai, thấy ý kiến nào cũng khả thi. Ông ta quay sang Bạch Dương đệ thập. Hoàng đế chống cằm suy nghĩ, lát sau ghé mắt nhìn Trần Độ đứng kế bên. Tám pháp quan lập tức đổ dồn về lão già xác chết. Trầm ngâm, thi thoảng cười, ngón tay gãi hộp sọ lơ thơ tóc, Trần Độ trả lời:

-Ý kiến của các vị đều đúng. Nhưng muốn thực hiện tất cả những điều trên, Lực Lượng Mù Thủy cần tiền, rất nhiều tiền. Nói cách khác, họ vừa nhận được tài trợ. Lúc chuyện phiếm với mấy vị, tôi thường đùa rằng có ai đó đang cố tình khuấy tung Băng Thổ. Có ai để ý lời tôi không? Đều nhớ hết sao? Ồ, xin cảm tạ! Băng Thổ lục đục, Đông Thổ cũng chẳng yên. Nếu các vị suy luận đúng và tôi đoàn mò chuẩn, thì lời nói đùa sẽ trở thành sự thật. Ai đó tài trợ Lực Lượng Mù Thủy, làm mọi thứ nháo nhào lên(*****)!

Vị pháp quan nữ cất lời:

-Nếu có “ai đó” thật, ngài cho rằng mục đích của hắn, hay tổ chức ấy là gì?

-Tôi không rõ. – Trần Độ nhún vai – Tôi chưa có thông tin. Mọi thông tin nằm ở gã Tập Lâm này. Nếu Băng Hóa tóm sống y, họ sẽ biết những điều mà chúng ta không biết. Các vị thấy sao? Tôi thì chẳng thích vậy! Biết mọi thứ trước khi kẻ khác biết mới là tác phong của Phi Thiên. Khì khì!

Lão già xác chết cười xòa. Tám pháp quan nhìn nhau rồi ngước lên Ngai Thép. Bạch Dương đệ thập suy tính hồi lâu, sau hỏi:

-Đội Thổ Hành đang ở đâu?

-Thao Thức quốc, ngay cạnh Hắc Thủy quốc, thưa ngài. – Trần Độ trả lời – Họ đang giúp chính phủ nước này dẹp phiến quân.

-Bảo họ ngừng lại, chuyển sang Hắc Thủy quốc, đến ngay vùng Mù Thủy. Gọi bên tình báo vào việc. Chúng ta cần bắt sống Tập Lâm. – Đệ thập ra lệnh.

...

Cùng lúc ấy tại cánh rừng mạn nam Thao Thức quốc, đội Thổ Hành đang lần mò giữa hàng chục thi thể la liệt trên tuyết. Mười lăm thành viên lật ngửa, rọi đèn pin soi mặt từng cái xác. Phía xa, Hắc Hùng thu lu trên mỏm đá như con gấu, mắt đeo kính cận, bàn tay to bè thao tác máy chiếu ba chiều. Được một lúc, gã thấy Độc Trùng tới gần, tay phải cầm dao nhễu máu, tay trái xách một đầu người. Tay đội phó quẳng cái thủ cấp rồi nói:

-Đúng hắn không, đội trưởng?

Hắc Hùng vươn tay bắt lấy, chỉnh cặp kính cận để nhìn cho rõ. Gã vạch mí mắt, soi lỗ mũi, kiểm tra nếp nhăn vùng trán của thủ cấp. Thấy ổn, gã giơ ngón cái khen Độc Trùng làm việc tốt. Tay đội phó chùi dao găm vào ống quần đoạn vỗ tay:

-Xong việc rồi, về nhà thôi anh em!

Cả đám lục tục tụ về chỗ Hắc Hùng, giẫm lên những cái xác mà đi. Kẻ ngáp dài mệt mỏi, kẻ buồn mồm nhai bánh mì rau ráu, người tu ngụm rượu cho ấm bụng. Gã đội trưởng cười toe, răng trắng ởn nổi bật giữa đêm tuyết:

-Xin lỗi anh em, nhưng chúng ta chưa về được. Vừa có nhiệm vụ mới, mục tiêu là lãnh đạo Lực Lượng Vùng Mù Thủy.

Cả đám rì rầm thở dài ngao ngán, có gã chửi thề ngay tại chỗ. Độc Trùng gãi đầu:

-Phải đến Tam Thủy Khu sao?

-Hẳn rồi! – Hắc Hùng gật gật – Nghe nói Bán Dạ Giáo Đoàn đã tới đó, chúng ta phải nhanh chân hơn họ. Nhưng thôi đã, phải chúc mừng mọi người chứ?! Hôm nay không ai chết cả! Rất đáng mừng! Ê, Thú, mang bia lại đây coi!

Dưới bóng đêm, con quái vật đeo kính râm kéo lê két bia, thi thoảng đạp bớt những cái xác chắn đường. Tiếng khui nắp đồng loạt vang lên, Hắc Hùng giơ cao chai bia sủi bọt:

-Chúng ta cần “tự do”, chúng ta “không có nhà”, bởi vì chúng ta là những kẻ “tự do không có nhà”. Chúc sức khỏe!

Cả đám đồng thanh “Chúc sức khỏe!”, tu ừng ực. Sau đấy họ rời khỏi rừng Thao Thức quốc, thẳng tiến về vùng Mù Thủy. Ai nấy đều khẩn trương, chỉ muốn xong việc càng nhanh càng tốt. Thổ Hành đã ở Băng Thổ ba tháng, chẳng biết mùi năm mới. Họ muốn quay về tòa nhà cũ kỹ với tấm biểnĐang tu sửaở Quân Doanh Bờ Tây. Họ muốn về nhà

(*) trạm đón thăng vân tàu ở Sa Thần quốc, tên 306A, xem lại Quyển 3 Chương 50

(**) sáu nước miền đông bắc Băng Thổ có ý định li khai, xem lại Quyển 3 Chương 56

(***) thánh sứ Khai Giã, ứng cử viên nặng ký nhất cho ngôi Tổng Lãnh Băng Thổ, được Mi Kha đề cập ở dạ tiệc, xem lại Quyển 3 Chương 54

(****) hoàng đế và Hội Đồng Pháp Quan đã dự đoán chuyện Băng Hóa sử dụng công ty đánh thuê, xem lại Quyển 3 Chương 56

(*****) Trần Độ từng nói chuyện này với Tây Minh khi tới gặp Lục Châu, xem lại Quyển 3 Chương 53
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.