Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Lộc Tục đưa Vô Phong và Tiểu Hồ trở về bằng hai con đấu lạc điểu. Trước khi đi, Vô Phong được Mạc Điển tặng một khúc xương giao long chúa. Lão khổng lồ không nói vì sao hay giải thích, chỉ dúi khúc xương vào tay tên tóc đỏ bằng được mới thôi. Biết tính lão dị thường, Vô Phong không dám hỏi thêm, cứ im lặng mà nhận. Món quà này vô tình khơi dậy thói láu cá trong hắn. Về tới làng Lạc Việt, hắn cố tình nhè lúc Khánh Dư ở gần đó thì khoe khoang khúc xương trước mặt mọi người và tâng bốc Mạc Điển như thần như thánh:
-Mạc Điển cứu tôi và Tiểu Hồ! Một người hào phóng! Ông ấy cho tôi khúc xương này nè! Ông ta thế nào á? Một người to như núi vậy! Tôi cá ông ấy là người mạnh nhất tộc Lạc Việt! Chắc chỉ có ông già Lộc Tục với tộc trưởng ngang sức với ông ấy thôi!
Khánh Dư ngoài mặt bàng quan mà bên trong hậm hực đòi hơn thua với họ Mạc. Phần vì ông ta rất sĩ diện, phần khác do tên tóc đỏ quá lẻo mép. Cuối cùng, gã họ Trần dúi vào tay Vô Phong đôi răng nanh và tấm vảy của con giao long mà ông ta hạ gục mấy ngày trước. Vô Phong vớ bở, mồm mép nhăn nhở hết cỡ. Còn mặt mũi Khánh Dư chảy thườn thượt như con buôn cả ngày không bán được hàng. Nhưng cũng giống Mạc Điển, Khánh Dư không tiết lộ bất cứ điều gì về công dụng của những món quà ấy. Không riêng gã họ Trần, gia đình Lộc Tục cũng tặng đám người Phi Thiên một lô một lốc những món đồ mà họ gọi là “quà lưu niệm”. Đây là tập quán riêng của người Lạc Việt, bọn công chúa từ chối mãi chẳng được nên đành nhận lấy.
Rời khỏi tộc Lạc Việt, nhóm công chúa phải trở lại Thiên Kỷ thành trình diện hoàng đế Lê Chiêu. Vị hoàng đế và ngài đại thánh sứ Nguyễn Lữ chẳng hào phóng như tổ tiên của mình. Thay vào đó, họ liên tục nhắc nhở công chúa về sự đóng góp của Xích Quỷ quốc cho nền hòa bình thế giới nói chung, nền hòa bình của Phi Thiên quốc nói riêng. Cốt lõi vấn đề vẫn là muốn “tăng cường quan hệ” giữa hai nước. Lục Châu thừa hiểu thâm ý của hai người bọn họ song vẫn tươi cười hứa rằng sẽ đáp tạ vào “một ngày không xa”. Với nàng, nụ cười ngoại giao chỉ khiến mọi thứ tốt đẹp hơn.
Rất nhanh sau đó, nhóm công chúa quay về Thần Sấm. Ngay lập tức, công chúa vạch ra lịch trình mới cho Thần Sấm: từ lục địa Đông Thổ, phi thuyền sẽ bay theo hướng đông nam, hướng thẳng đến Kim Ngân lục địa. Lục Châu có niềm tin sắt đá rằng linh hồn Quỷ Vương đang trú ngụ bên trong Ác Lạc Điểu, những ai có ý kiến khác đều bị nàng gạt đi. Tuy nhiên, nàng cũng liên lạc về Phi Thiên để chắc chắn rằng hoàng đế vẫn ổn và khỏe mạnh. Mà giả dụ hoàng đế mắc bệnh thật, Lục Châu sẽ nghĩ cha mình đã cao tuổi, cảm nhiễm bệnh tật là điều hiển nhiên. Nói tóm lại, dù xảy ra chuyện gì chăng nữa, công chúa không bao giờ tin cha mình là Quỷ Vương.
Một ngày sau, nhóm ngài Tây Minh về đến nơi. Chuyến đi của họ cùng gã hoàng tử Vi Hàn không thu được nhiều kết quả như mong đợi. Trong vòng một tuần, họ đã đi qua hơn mười quốc gia lùng theo dấu vết của Liệt Giả. Nhưng mỗi khi có manh mối, họ luôn chậm chân hơn hoặc để gã trốn thoát trong gang tấc. Vả lại ngoài Tây Minh, chẳng ai đủ sức tay đôi với gã thủ lĩnh Xích Tuyết. Dù vậy, từ nhiều biến cố, họ đã tìm ra thông tin quan trọng liên quan tới tổ chức vận chuyển Mũi tên vèo vèo. Đó là Tư Ngang – tay đại diện của tổ chức tại Cửu Long – đang lẩn trốn ở Bình Di quốc, một tiểu quốc thuộc lục địa Băng Thổ. Đội Thổ Hành đương ráo riết truy bắt gã. Hiện phiên tòa tại Đại Hội Đồng vẫn chưa ngã ngũ do thiếu bằng chứng lẫn nhân chứng, nếu tóm được Tư Ngang, cơ hội Bất Vọng ra tù sẽ sáng sủa hơn bao giờ hết. Song một điều chắc chắn là trong chuyến đi tới Kim Ngân sắp tới, Bất Vọng không thể tham gia. Lục Thiên hết lời khuyên nhủ em gái mình hãy từ bỏ nhiệm vụ này. Nhưng công chúa muốn tự thân kiểm chứng Ác Lạc Điểu, tuyệt không chịu giao trách nhiệm cho đội Thổ Hành hay ai khác.
Vô Phong được chỉ định tham gia truy tìm Ác Lạc Điểu. Lo sợ mảnh đất Kim Ngân, hắn dành hết thời gian vào luyện tập, một ngày đều đặn từ sáng đến xẩm tối. Mặc dù trình độ kiếm thuật của hắn có tiến bộ, song cơ thể bắt đầu ngấp nghé giới hạn. Băng gạc, thuốc trị thương trở nên thân thiết với gã tóc đỏ như đôi tình nhân mới yêu. Càng thương thế nhiều, tên tóc đỏ càng khoái, bởi sau mỗi buổi tập, công chúa lại chăm sóc vết thương giùm hắn. Vô Phong sướng rơn, lòng chỉ mong dính chấn thương thật nhiều, gãy vài bộ phận cũng không thành vấn đề. Phiền nỗi công chúa gần gũi hắn bao nhiêu, Tiểu Hồ hung dữ bấy nhiêu. Cô nàng thường chen vào giữa hắn và Lục Châu, bô lô ba la cái gì với công chúa mà hắn chẳng hiểu. Vô Phong kể chuyện cho Hỏa Nghi, gã này nhún vai:
-Thú dữ có tính sở hữu cao, nó không thích kẻ lạ xâm phạm lãnh thổ hoặc cướp của cải của nó. Tốt nhất là cậu bớt lớ xớ công chúa đi!
Tên tóc đỏ ngẩn tò te. Từ bao giờ công chúa là tài sản của con nhỏ tóc vàng thế? – Hắn tự hỏi.
Khoảng vài ngày sau, Hỏa Nghi gọi Vô Phong về phòng thí nghiệm. Tên tóc đỏ buộc phải bỏ dở buổi luyện tập. Vừa đến nơi, Vô Phong trông thấy Hỏa Nghi bày ra một mớ tài liệu dưới máy chiếu ba chiều. Như thường lệ, tên tóc đỏ không hiểu tài liệu nói gì còn Hỏa Nghi giải thích:
-Cậu chém Diễm Tà một cú đẹp đấy! Tôi đã thu thập mẫu máu của ả và phát hiện ra điều hay ho.
Nói đoạn hắn khoát tay, phóng to một bức hình mô phỏng một tế bào bảy mạch sắp xếp theo trình tự riêng. Vô Phong chợt nhớ mẫu máu của mình cũng có thứ tế bào này, mặc dù các mạch sắp xếp hoàn toàn khác. Hắn buột miệng:
-Ngục Thánh?!
Hỏa Nghi gật đầu xác nhận:
-Phải. Ả là một Ngục Thánh. Mẫu máu của cô ta tương đồng mẫu máu của cậu, tôi kiểm tra rất kỹ rồi! Và tôi nhận ra cách thức sắp xếp bảy mạch sẽ ảnh hưởng tới năng lực của một Ngục Thánh. Diễm Tà không có khả năng tái tạo như cậu, nhưng năng lực của ả khá mạnh. Nhìn này!
Hỏa Nghi lôi ra một hộp kính, bên trong đựng một con chuột lang béo ú đang chạy trong bánh xe. Ngoài việc nung núc thịt, con chuột chẳng có vẻ gì dị biệt. Hỏa Nghi hất hàm:
-Nó chạy hơn hai mươi tư tiếng rồi đấy!
-Hả? – Vô Phong ngạc nhiên.
-Tôi đã thử cấy tế bào Ngục Thánh của Diễm Tà vào con chuột. Nó trở nên vô cùng hoạt bát, hoạt động không ngừng nghỉ. Biết tôi tìm được gì không? Nhìn xem, các cơ bắp của nó không hề tiết độc tố!
Vô Phong nhún vai không hiểu gì. Hỏa Nghi giải thích:
-Khi vận động, cơ thể sẽ tiết ra một loại độc tố khiến con người mỏi mệt. Luyện tập cơ bắp hay tăng cường thể lực chính là giảm bớt sự tiết ra chất này. Nhưng Diễm Tà hoàn toàn khác, cơ thể cô ta không hề sản sinh độc tố. Nói cách khác, ả là một cỗ máy sở hữu nhiên liệu vô tận.
Tên tóc đỏ lắp bắp:
-Không… cái gì cơ? Không mệt mỏi? Đùa tôi à?
-Tôi hỏi công chúa rồi. Ả đã cõng công chúa đi khắp đất chết suốt một ngày, vậy mà lên đỉnh Hoành Sơn, ả vẫn khỏe như vâm! Rõ ràng đó không phải con người, chỉ Ngục Thánh mới sở hữu năng lực đó.
Diễm Tà không có bí kỹ hay phép thuật, tất cả chỉ nhờ sức mạnh thể lực cùng tinh thần vượt trội. Cô ta là một cỗ máy chiến đấu, một hình ảnh chân thực nhất về chiến binh tộc Ngục Thánh. “Chẳng trách năm đế chế cổ đại khi xưa khiếp sợ bộ tộc ấy đến thế!”. – Vô Phong nghĩ thầm. Tuy nhiên, Hỏa Nghi không tìm được bằng chứng nào cho thấy Diễm Tà có thể sống lâu dài như người Lạc Việt. Thân thế cô ả vẫn là điều bí ẩn.
Hỏa Nghi tiếp lời:
-Nhưng không riêng Diễm Tà đâu, còn một Ngục Thánh khác tồn tại ngay trước mũi chúng ta.
Nói đoạn hắn mở tập tài liệu cùng hình ảnh mới. Vẫn là tế bào bảy mạch phân khúc song cách sắp xếp khá phức tạp, không cùng một dạng với Vô Phong hay Diễm Tà. Tên tóc đỏ phóng to tài liệu rồi đọc:
-“Chữa lành vết thương, phục hồi thể trạng”… đặc điểm của tế bào này hả? Khoan… hình như…
-Đúng người cậu đang nghĩ đấy! Tàn Thi, hắn là một Ngục Thánh. Cấu tạo tế bào giúp hắn chữa lành mọi thương tổn trên cơ thể. Thương thế nặng cỡ nào hắn cũng chữa khỏi. Điểm hạn chế là hắn chỉ có thể cứu người khác, không thể tự cứu mình.
Mỗi lần cứu người, Tàn Thi mất đi một lượng tế bào để bù đắp vết thương. Ví như cứu Tiểu Hồ, hắn đã mất máu cùng nội tạng nên phải gánh chịu vết thương của nàng. Ngược lại, do nhận được tế bào bổ sung, Tiểu Hồ nhanh chóng hồi phục. Xét khía cạnh nào đó, hắn giống anh em họ Lôi ở khả năng sao chép. Khác biệt ở chỗ anh em họ Lôi sao chép bí thuật, còn hắn chuyên sao chép bệnh tật. Vì sở hữu khả năng đặc biệt, gã được kết nạp vào Thổ Hành. Tuy nhiên, Tàn Thi rất hạn chế sử dụng năng lực chữa trị vì vết thương của người khác càng nặng, gã càng đau đớn, thậm chí vong mạng. Thân thể chằng chịt vết mổ vết khâu của gã là minh chứng. Để chống chọi những cơn đau, Tàn Thi đã dùng rất nhiều thuốc gây tê. Hỏa Nghi nói:
-Dùng nhiều thuốc gây tê chẳng hay ho chút nào, nó tổn hại cơ thể kinh khủng! Tôi đoán thằng cha đó giỏi lắm sống thêm chục năm nữa thôi!
Việc cấy ghép chỉ mang tính thử nghiệm. Theo lời Hỏa Nghi, từ giờ đến mai, con chuột mang tế bào của Diễm Tà sẽ chết. Tế bào Ngục Thánh rất khó dung hợp, nó giải thích tại sao trong cuộc thí nghiệm hai mươi năm trước, chỉ có mười người sống sót. Hiện đã xác định được bốn người: Vô Phong, Liệt Trúc, Diễm Tà và Tàn Thi; sáu người còn lại đang quanh quẩn đâu đó trên thế giới hay đã chết, không ai biết.
Hỏa Nghi tắt máy chiếu ba chiều rồi lôi ra một ống trụ dài đựng chiếc đĩa vàng. Chiếc đĩa vẫn an toàn và không ai biết sự tồn tại của nó, ngoài Vô Phong và Hỏa Nghi. Tên tóc đỏ vỗ trán thốt lên:
-Vạn Thế ơi! Tôi đã định hỏi ông già Lộc Tục về cái thứ chết tiệt này mà quên béng mất!
Hỏa Nghi nhếch mép giễu cợt:
-Tôi hỏi trước rồi! Tôi biết không thể trông chờ cái đầu chỉ có “tông túa” với “thú dữ” mà!
Tên tóc đỏ gãi gãi tai đoạn hỏi:
-Có được kết quả gì không?
Hỏa Nghi gật đầu. Vào ngày cuối cùng ở ngôi làng Lạc Việt, hắn đã gặp riêng Lộc Tục để hỏi về chiếc đĩa vàng. Kết quả nằm ngoài mong đợi song nảy sinh vô số vấn đề; thành thực mà nói, Hỏa Nghi bắt đầu lo sợ nhiều hơn là tò mò.
*
* *
-Tôi sẽ tập trung vấn đề ngay, thưa ngài! Ngài có thể không trả lời nếu không thích hoặc không biết, và hãy coi như chưa từng có cuộc nói chuyện này. Rất hệ trọng và nguy hiểm, mong ngài hiểu!
Lộc Tục bật cười trước lời lẽ đậm chất rào trước đón sau của gã trai trẻ. Nhưng khi Hỏa Nghi chìa ra bức ảnh chụp chiếc đĩa vàng, gương mặt ông già quau lại như một khối thép nung ngâm vào nước lạnh. Lộc Tục thì thào:
-Cậu lấy đâu ra thứ này?
-Vậy là ngài biết nó. – Hỏa Nghi cười – Tôi đã từng hỏi Hrdaya, tộc trưởng Đà Ma về nó. Ông ấy bảo rằng hãy tìm Kinh Dương Vương, người “anh cả” trong ba vị thủ lĩnh. Hrdaya nói ông không thuộc về tôn giáo nào cả nên có thể giải đáp tường tận (*).
Hỏa Nghi kể sơ qua cuộc đối thoại giữa hắn và Hrdaya, không quên gửi lời hỏi thăm của vị tộc trưởng Đà Ma tới Lộc Tục. Hắn cũng thuật lại chuyện Vô Phong tìm thấy cái đĩa ra sao (tất nhiên không đả động gì về thân phận thật của Vô Phong lúc đó). Nghe xong, Lộc Tục chống cằm ngẫm nghĩ, sau buột miệng cảm thán:
-Bánh xe số phận đang xoay chuyển.
-Hrdaya cũng nói như vậy. Nhưng làm ơn, hãy nói một cách cụ thể, dễ hiểu, dễ nuốt! Những ông già như các ngài luôn khiến người khác xoay mòng mòng!

Lộc Tục cười nhạt. Ông già gõ gõ ngón tay gầy guộc lên đầu gối rồi thở dài:
-Ta biết chiếc đĩa, dù chưa hiểu tường tận. Ta có thể trả lời. Nhưng hãy nhớ, số mạng cậu và gã tóc đỏ đã gắn với chiếc đĩa vàng, không cách nào thoát ra được.
-Vậy chiếc đĩa đem lại nguy hiểm gì cho ông?
-Vài lần, và hiện giờ nó vẫn đeo bám ta. Chiếc đĩa xuất hiện trước mắt ta trực tiếp hoặc gián tiếp, bức ảnh này là ví dụ. Nếu sau này đánh mất chiếc đĩa hoặc để nó vào tay kẻ khác, cậu vẫn sẽ gặp lại nó.
-Nói vậy… tôi sẽ phải trả giá hay cái gì đại loại thế?
-Không hẳn, nhưng hãy cẩn thận.
Ông già lôi ra một ống điếu, châm lửa vào ngọn bấc trên thân ống rồi ghé miệng hút một hơi xòng xọc. Khói thuốc nghi ngút lởn vởn như mây, ông già mở lời:
-Hrdaya từng nói cho cậu nghe về cái gọi là Quy Tắc, đúng không (**)? Phải, chúng ta đang sống trong một quy tắc: có sinh, có diệt. Con người sinh ra tất phải chết đi, một triều đại cũng thế, một thế giới cũng vậy. Thế giới con người phải đi tới sự kết thúc.
-Hrdaya nói chiếc đĩa là vật thay thế “điểm khởi đầu” và “điểm kết thúc” trong Quy Tắc. Tôi không hiểu!
Lộc Tục trầm ngâm:
-Cậu có hiểu thuật ngữ “nền văn minh bị lãng quên” không?
Câu hỏi của ông già làm Hỏa Nghi hơi tự ái. Học thuyết ấy tuy phức tạp nhưng đại đa số người có thể hiểu một cách căn bản. Những “nền văn minh bị lãng quên” thường để lại vài di chỉ trên đại lục song không rõ nguồn gốc; các tài liệu về thế giới đó rất ít hoặc chưa đủ cơ sở chứng minh nó có thật. Năm đế chế cổ đại thuộc dạng như vậy, mặc dù còn nhiều di chỉ hay tài liệu ở Sơ Khởi thành song người đời mới chỉ nắm được bề ngoài chứ chưa hiểu tường tận thời đại đó. Nghe hắn kiến giải, Lộc Tục gật gù:
-Đúng rồi đấy, anh bạn trẻ. Cậu vẫn nghe Thánh Vực nói rằng vì năm đế chế gây quá nhiều chiến tranh, Vạn Thế đã trừng phạt bọn họ, phải không? Nhưng thực ra, đó chỉ là sự vận động của Quy Tắc. Con người được sinh ra, đó là “khởi đầu”, con người tạo ra nền văn minh năm đế chế cổ và phát triển tới cực hạn, đó là “kết thúc”. Sự hủy diệt của Vạn Thế chẳng qua là một cách ẩn dụ quy trình này, hoặc ai đó cố tình tạo ra truyền thuyết nhằm nâng tầm ảnh hưởng của Vạn Thế. Kỳ thực, cái cây khổng lồ ấy chẳng hủy diệt ai và chẳng tạo ra ai hết.
-Thần Thiên Phạn cũng vậy?
-Phải. Vạn Thế có thật, Thiên Phạn có thật, những thực thể ấy đều sở hữu sức mạnh lớn. Nhưng chúng không phải “khởi đầu” hay “kết thúc” gì hết, chỉ là con người cố tình nhân cách hóa thôi.
-Vậy cái đĩa liên quan gì tới “khởi đầu”, “kết thúc” và “nền văn minh bị lãng quên”?
-Quy Tắc như một cỗ máy, nó hoạt động theo lịch trình và chúng ta không thể biết sự “kết thúc” diễn ra khi nào. Để bảo vệ giống nòi, con người đã đi trước một bước. Họ tạo ra một thứ "kết thúc" hoàn toàn khác, nói nôm na là “kết thúc nhân tạo” hay "kết thúc" giả. Bằng cách đó, Quy Tắc thay đổi lịch trình hoạt động, sự “kết thúc” thật bị đẩy ra xa hơn so với dự kiến, các nền văn minh mới được tạo ra mà con người vẫn giữ gìn được nòi giống.
Hỏa Nghi nhăn trán ngẫm nghĩ đoạn lấy một tờ giấy, vẽ một đường thẳng rồi khoanh tròn hai đầu, gọi là A và B. Hắn nói:
-Tôi gọi sự “khởi đầu” là A, “kết thúc” là B, đường thẳng là nơi con người cùng nền văn minh tồn tại. Nếu có một “kết thúc nhân tạo” xuất hiện trên đường thẳng, điểm B sẽ bị đẩy lùi ra xa, đúng không? Các nền văn minh vì thế có thể tồn tại liên tục?
Lộc Tục gãi gãi chòm râu, gật gù:
-Nghe đồn dòng họ Hỏa ở Phi Thiên toàn quái vật, quả không sai! Nhưng đây là bề nổi của Quy Tắc, bởi lẽ chúng ta sống trong một thế giới đa chiều chứ không phải một đường thẳng.
-Vậy cái thứ có thể tạo ra “kết thúc”… là chiếc đĩa vàng?
-Phải. Nó – chính xác là thứ do con người tạo ra. Chiếc đĩa sẽ hủy diệt nền văn minh; hàng tỷ người sẽ chết, chỉ một số được giữ lại để tiếp tục duy trì nòi giống.
Hỏa Nghi ngẩn người. Hàng tỷ người bị hiến tế cho sự tồn tại của một nhóm người? Nghe giống một câu chuyện viễn tưởng kinh dị. Hắn nhún vai cười:
-Thực sự… tôi không tin lắm… ông có gì chứng minh không?
-Như Hrdaya từng nói, ba thủ lĩnh chúng ta từng chiến đấu ở những nơi không thuộc thế giới thực (***). Nói nôm na là chúng tồn tại ở không gian khác, giống như mảnh đất của Vạn Thế. Có khá nhiều chiều không gian như vậy đang tồn tại song song với thế giới của chúng ta.
Ông già ngừng nói đoạn vớ ống điếu hút một hơi xòng xọc rồi tiếp lời:
-Các không gian tồn tại trong một vùng tổng thể, chính là Quy Tắc. Nó như một dòng sông đưa đẩy không gian qua lại. Không thứ gì có thể tồn tại trong Quy Tắc, ngoại trừ một con quái vật. Ta không biết nó sinh ra như thế nào hay đến từ đâu, chỉ biết nó sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Không, không từ gì mô tả nổi! Một ngàn năm trước, vài kẻ có dã tâm đã sử dụng chiếc đĩa vàng triệu hồi con thú ấy từ Quy Tắc đến thế giới này. Nhờ may mắn, chúng ta đã đẩy lùi được nó. Con quái vật không có danh xưng, vì vậy chúng ta đặt tên nó là Khổng Thú.
Hỏa Nghi chớp chớp mắt, sau nói khẽ:
-Nói với tôi ông đang đùa đi ?!
-Sự thật đấy, anh bạn trẻ! Con Khổng Thú chỉ cần nhấc tay là bứng Vạn Thế bật gốc. Bằng cách dùng chiếc đĩa triệu hồi Khổng Thú, con người mượn sức con quái vật để tạo ra những sự “kết thúc” giả nhằm đẩy xa sự “kết thúc” thật. Ta đoán năm đế chế cổ đại bị diệt vong theo cách này.
Hỏa Nghi cấm khẩu chẳng thốt nổi lời nào. Đến giờ, hắn mới hiểu tại sao Hrdaya lại khuyên mình nên tìm Lộc Tục. Câu chuyện của ông già đi ngược lại hoàn toàn sự hiểu biết của hắn về thế giới này. Ngẫm lại, sau cuộc chiến chống Quỷ Vương một nghìn năm trước, người đời chỉ biết Bát Đại Hộ Vệ chứ không hay ba vị thủ lĩnh. Bởi lẽ những người như K’jun, Hrdaya hay Lộc Tục đã biết bản chất của thế giới. Có chăng, Hrdaya và K’jun mắc phải vấn đề niềm tin nên không bao giờ trả lời thẳng thắn như ông già Lộc Tục.
-Đôi khi, sự thật nên được che giấu. – Lộc Tục mỉm cười – Vũ trụ có Quy Tắc, con người có luật lệ. Chừng nào con người còn tin Vạn Thế hay thần hủy diệt, thế giới vẫn bình yên.
-Nhưng rồi một lúc nào đấy, sẽ có người triệu hồi Khổng Thú và đem đến sự “kết thúc”? – Hỏa Nghi hỏi.
-Có lẽ thế. Hoặc… ờm, tương lai là một thứ thật mơ hồ, nhưng ta nghĩ mọi chuyện có thể sẽ khác. Dự cảm thôi, đừng tin!
-Vậy có cách nào để vô hiệu hóa chiếc đĩa vàng?
-Chính là công việc các cậu đang làm: tiêu diệt Quỷ Vương. Chúng là nguồn sức mạnh kích hoạt chiếc đĩa.
*
* *
Nghe chuyện, mặt Vô Phong dài ra như cái bơm. Hắn không nghĩ trên đời tồn tại Khổng Thú hay con người tự kết thúc thời đại bằng cách tự hủy diệt mình. Sự nhận thức của hắn về thế giới thực tại bắt đầu thay đổi.
-Thế giới chẳng thay đổi gì hết. – Hỏa Nghi nhún vai – Nhiều người phải chết cho giấc mơ của một số ít người. Chúng ta phải chấp nhận thôi, bạn của tôi!
-Vậy chúng ta làm gì với cái đĩa? – Vô Phong hỏi.
Hỏa Nghi lục lọi đồ đạc, lôi ra một ống điếu màu bạc – món quà của ông già Lộc Tục, người Lạc Việt gọi nó là “điếu cày”. Thấy vật này phát ra âm thanh vui tai, lại nghe Lộc Tục nói rằng hút điếu cày làm “mát gan bổ phổi” nên Hỏa Nghi xin về. Hắn nhét một mớ bùi nhùi màu rơm lên ngọn bấc rồi châm lửa đốt, cái điếu lọc xọc tiếng bọt nước vỡ. Hắn nói:
-Trước mắt cứ giữ nó lại, biết đâu có lúc hữu dụng. Nhưng đừng nói cho Tiểu Hồ nhé! Phụ nữ biết nhiều chuyện không tốt chút nào!
Hỏa Nghi thở khói đục ngầu mang theo mùi vừa hắc vừa nồng. Tên tóc đỏ ngửi thấy liền ho sặc sụa. Khói tan, bản mặt Hỏa Nghi dần ngây ngốc hệt kẻ thiểu năng trí tuệ. Vô Phong vỗ vai hắn:
-Sao thế? À mà tôi quên chưa hỏi, quan hệ giữa cậu và Quạ Đen là thế nào vậy? Cậu biết ả, đúng không?
-À, à… – Hỏa Nghi nói đứt quãng – …thực ra… ngày xưa ấy… he he he, thực ra là…
Nói chưa hết câu, Hỏa Nghi đổ oạch xuống, mắt nhìn trần, mồm vẫn ngoác ra cười. Hắn vừa rơi vào trạng thái “say thuốc” – cảnh thưởng gặp ở những người lần đầu hút “điếu cày”. Vô Phong lầm tưởng Hỏa Nghi lên cơn đột quỵ, liền gào toáng lên:
-Này, này! Sao thế hả? Bác sĩ, bớ bác sĩ, có người chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.