Một cách may mắn đến mức khó tin, sáu người Phi Thiên đã thoát khỏi khu rừng nguy hiểm, tất cả đều kiệt sức và không thể lê bước. Không còn cách nào khác, bọn họ đành nghỉ chân ngay trước ngưỡng cửa Cây Cầu Vĩ Đại. Xung quanh họ, tiếng chim lạc xao xác giữa đêm trời mênh mông. Bên cạnh rẻo đồi, sóng biển ùng ục lao đầu vào bãi đá tựa cổ họng khản đặc cất trường ca mòn mỏi. Những cơn gió thi thoảng man mác như nhớ về quá khứ của mảnh đất Lạc Việt. Cảnh vật buồn tẻ nhưng không thanh bình, lòng người cũng chẳng yên tĩnh. Đã gần một tiếng nhưng chẳng người nào trong nhóm công chúa ngủ, hết thảy đều trông về màn sương bí hiểm đang bao trùm Cây Cầu Vĩ Đại. Họ sợ một thứ gì đó kinh khủng hơn vô nhãn sẽ lao ra vậy. Chỉ duy Vô Phong không cảnh giác với màn sương, bởi cơn đau nhức ở bả vai đã đủ khiến hắn mỏi mệt. Như Tàn Thi nói, sau một tiếng, vết thương sẽ đau đớn gấp bội. Tuy vết thương liền miệng song ngay lúc này, hắn cảm giác một con vô nhãn vô hình đang ngoạm tay mình, giằng giật và ray mạnh như muốn rứt thịt khỏi xương. Thành ra bản mặt hắn cứ nhăn nhó thay vì nhăn nhở. Hỏa Nghi ngồi đằng xa, trông thấy hắn như vậy thì thúc sườn Tiểu Hồ: -Kìa! Hắn sắp chết, ra chăm sóc hắn coi! Tiểu Hồ cau có: -Im đi! Nói nhiều quá! Hỏa Nghi vốn chẳng nghĩ lời nói đùa của mình sẽ làm Tiểu Hồ nổi giận. Hắn mắt tròn mắt dẹt ngó cô gái: -Ê! Tự dưng cáu với tôi là sao? -Mọi người cần nghỉ ngơi, mất trật tự vừa thôi! Hỏa Nghi khóc dở mếu dở. Hắn thấy cô gái cả ngày cười cười nói nói vui vẻ nên tính chọc phá cho vui, ai dè chọc đúng thú dữ. Máy tính, động cơ, súng ống hay mấy thứ đại loại thế chưa chắc đã phức tạp bằng Tiểu Hồ. Hắn tặc lưỡi than thở “Ôi! Đàn bà!” rồi quay ra sửa chữa gã người máy “tiểu tiên nữ”. Hỏa Nghi tự nhủ sẽ không dùng cỗ máy này thêm lần nào nữa cho tới lúc lên đỉnh Hoành Sơn. Còn vài món đặc biệt khác mà hắn muốn tặng Quỷ Vương. Chừng nửa tiếng sau, Tàn Thi kiểm tra vết thương của tên tóc đỏ. Lần này, gã dùng thêm keo giảm đau và vải bó kết bằng tóc phụ nữ Vinh Môn. Cơn đau từ từ biến mất, cảm giác dễ chịu lan khắp cơ thể, Vô Phong thở phù như vừa trút được gánh nặng: -Sao giờ mới dùng chứ? Tôi đau muốn chết! -Dùng sớm sẽ gây phản ứng phụ. – Tàn Thi nói – Mạch máu sẽ đứt ở bên trong. Dù chẳng hiểu lời Tàn Thi nhưng Vô Phong cứ gật gù vẻ am tường. Đợi Tàn Thi làm xong việc, hắn liền hỏi: -Cậu dùng được bí kỹ hả? Nó thuộc dạng “điều khiển không gian” giống gã hộ pháp Hắc Hùng phải không? -Phải. “Khuếch đại” cho phép tôi mở rộng phạm vi hoặc uy lực bí kỹ của người khác. Còn “lưu trữ” sẽ bảo lưu sức mạnh trong thời gian ngắn. -Hấp thụ? Là thế nào? Tàn Thi gãi đầu không biết giải thích thế nào cho phải. Gã bèn chạy sang chỗ Tiểu Hồ và nhờ nàng dùng chút phép Hỏa niệm. Cô gái vận nội lực, lòng bàn tay xuất hiện đốm lửa nhỏ. Tàn Thi vận bí kỹ, ngọn lửa đó bỗng nhảy sang tay gã. Khối lửa tròn vo chạy qua chạy lại bàn tay gã như quả bóng, trông khá vui mắt. Gã mang đốm lửa tới trước mặt Vô Phong rồi tiếp lời: -Đây là “lưu trữ”. Tôi có thể mượn sức mạnh phép thuật hoặc bí kỹ khác cho mình trong thời gian nhất định. Và nếu kết hợp với thanh “nhật thực”, nó sẽ ra thế này… Gã lôi chiếc đĩa kim loại ra và ném đốm lửa vào, chiếc đĩa bỗng bùng cháy. Bằng bí kỹ “khuếch đại”, Tàn Thi khiến vòng lửa mở lớn hơn nữa khiến chiếc đĩa sáng rực, nóng bỏng như một mặt trời nhỏ. Sau nửa phút, lửa biến mất. Vô Phong thích thú nhìn chiếc đĩa, hỏi: -Nó gọi là “nhật thực” sao? Có thật nó là kiếm không vậy? Ai rèn nó vậy? -Tôi không nghĩ nó là kiếm. Nhưng Bạch Điểu gọi thế. Bạch Điểu là một thành viên Thổ Hành, kiêm luôn trách nhiệm thợ rèn. Toàn bộ vũ khí của thành viên trong đội đều do gã chế tạo, trong đó có “khuyết nguyệt” của Tất Tử. Đường kính “nhật thực” vừa bằng cẳng tay; nó cấu thành từ hợp kim siêu nhẹ, ổn định ở nhiều nấc nhiệt độ khác nhau và lực tương tác vật lý. Nhờ vậy, Tàn Thi sử dụng “lưu trữ” với hầu hết phép thuật hay bí kỹ khác, ngoại trừ những phép thuật đặc dị. Thậm chí khi hắn “khuếch đại” năng lượng, thanh “nhật thực” vẫn luôn bền vững. Điểm đáng tiếc là nó không lọt vào cuốn bách khoa Thiên kiếm tịch. Vì giữ danh tính và thân phận, Bạch Điểu không bao giờ công khai những sản phẩm của mình. Vô Phong hỏi thêm nhiều điều nữa. Hắn đang bí món Phong kỹ nên cần người chỉ dẫn. Nhưng Tàn Thi chỉ rành các bí kỹ điều khiển không gian chứ về bí kỹ ngoại thể, gã bó tay. Tuy nhiên, Tàn Thi khuyên Vô Phong nên hỏi Tiểu Hồ. Tên tóc đỏ rất cảm ơn thành ý và tự nhủ sẽ chẳng đời nào làm theo. Hắn không muốn bị thú dữ ăn tươi nuốt sống. Sương đêm buông xuống, mỗi người tự tìm cho mình một chỗ êm ái trên rẻo đồi toàn sỏi đá rồi ngủ. Để vượt qua Cây Cầu Vĩ Đại, họ cần thể lực sung mãn nhất. Vô Phong làm nhiệm vụ cảnh giới ca thứ nhất. Đêm tối chẳng đào đâu ra thú vui, hắn bèn lôi viên đá nhỏ luyện tập Phong kỹ. Hắn ngồi xếp bằng, tập trung tinh thần và hy vọng làm lung lay một hòn sỏi trên mặt đất song mọi cố gắng đều vô ích. Viên sỏi trơ trơ chẳng chút xê dịch dù hắn đã mím môi mím lợi luân chuyển nội lực. Tức mình, hắn bèn nhặt vài viên đá nhỏ hơn trên đất rồi luyện tập. Nhưng kết quả vẫn y nguyên. Gió là sự lưu chuyển không khí từ nơi áp khí cao về nơi áp khí thấp, ai cũng hiểu nguyên lý này. Nhưng làm thế nào đây? – Vô Phong nghiền ngẫm. Gió sinh ra bởi thế giới tự nhiên, tại sao con người tạo được? Nếu không chứng kiến lão già Bất Vọng sử dụng Phong kỹ, hắn đã nghĩ món bí kỹ này là chuyện hoang đường. Chán nản, hắn dựa lưng vào hòn đá tảng gần đấy rồi đọc “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản” để giết thời gian. Bất quá càng đọc, hai mắt hắn càng ríu lại chực đánh một giấc ngon lành. Chợt thấy công chúa còn thức, hắn liền chạy ra lân la gợi chuyện: -Cô chưa ngủ à? Lục Châu khẽ cười, tay chìa ra tấm bản đồ. Nàng đang nghiên cứu đường đi cho ngày mai. Vô Phong cười: -Cô nên ngủ, cả ngày mệt lắm rồi! -Tôi không ngủ được. Tôi sợ ngày mai, chúng ta sẽ gặp Thủy Thánh. Thần… anh biết đấy, chúng ta không thể chống lại thần. Vô Phong thầm nghĩ công chúa thật biết cách đưa người ta vào trạng thái bi quan. Hắn giả lả: -Nếu vậy, tôi cần mạnh hơn! Công chúa hãy chỉ tôi một ít phép thuật, nhé? Thấy hắn đang bí nên Lục Châu cũng tận tình giúp đỡ. Nghe hắn kể sơ qua món Phong kỹ, nàng ngầm nghĩ hồi lâu, sau nói: -Sao anh không nghĩ việc sử dụng hai dòng nội lực khác nhau? -Tôi không hiểu, thưa công chúa? -Gió là sự lưu chuyển do sự xáo động giữa hai nguồn áp khí khác nhau trong cùng một bầu khí quyển. Có thể là sự chênh lệch giữa áp suất, nhiệt độ hoặc sự dịch chuyển của các dòng đối lưu. Sao anh không thử làm như vậy? Cái gì áp suất, cái gì đối lưu? – Vô Phong đần thối mặt mũi. Thấy hắn nghệt ra, công chúa ém miệng cười. Nàng đưa hai tay về phía trước đoạn diễn giải: -Lôi niệm của tôi là một dạng như vậy. Hãy tưởng tượng đây là bầu khí quyển, tay phải của tôi tạo điện tích cực dương, tay trái tạo điện tích cực âm. Và kết quả nó là thế này… Dứt lời, nàng vận nội lực, một chùm sét nhỏ xuất hiện giữa hai lòng bàn tay. Nếu kết hợp với pháp trượng, dòng điện sẽ mạnh mẽ hơn nữa. Vô Phong tò mò thò vào giữa thì giật bắn người, tóc tai tưởng chừng sắp dựng ngược. Lục Châu kêu lên: -Anh không sao chứ? -Rất ổn, thưa… thưa công chúa! – Vô Phong cười méo xệch. -Sét này tuy không mạnh bằng sét tự nhiên nhưng rất nguy hiểm! Lần sau đừng làm vậy nữa! Vô Phong gãi gãi đầu rồi hỏi: -Tôi có thể dùng Lôi niệm như công chúa không? -Không, vì anh là kiếm sĩ. – Công chúa trả lời – Lôi niệm nằm trong số các sức mạnh tự nhiên của Vạn Thế, chỉ thánh sứ trải qua nghi lễ cùng sự học hỏi lâu năm mới dùng được nó.
-Nói vậy, Tiểu Hồ cũng không thể dùng Lôi niệm? -Phải, vì Tiểu Hồ là kiếm thuật sư. Kiếm thuật sư tuân theo lực lượng Ngũ Hành và ký giao ước với thần linh nắm giữ nguyên tố Ngũ Hành. Ngược lại, tôi cũng không thể dùng Hỏa niệm như Tiểu Hồ. Nhưng dù là phép thuật hay bí kỹ, mọi thứ đều xuất phát từ tính cách con người. -Hả? Sao tôi chưa nghe thứ này bao giờ? -Khá quan trọng đấy. Tính cách tạo nên phong thái chiến đấu và các bí kỹ hoặc phép thuật tương ứng. Rất nhiều người không xác định được tính cách của mình nên đã lựa chọn nhầm, sức chiến đấu suy giảm đáng kể. -Thế… tính cách người dùng Lôi niệm như thế nào? -Thầy Tây Minh nói người dùng Lôi niệm thiên về nội tâm, cảm xúc đôi khi bộc phát ngoài ý muốn… Nói tới đó, Lục Châu bỗng ngập ngừng khi trông thấy cái nhìn săm soi của tên tóc đỏ. Nàng vội sửa chữa: -Đó chỉ là khái niệm chung thôi! Không phải ai cũng như vậy… Vô Phong gãi gãi cằm, sau cười: -Tôi nghĩ ngài Tây Minh nói khá đúng về công chúa. -Không phải thế! – Công chúa gắt – Anh nhầm rồi! Điệu bộ của Lục Châu lúc này chẳng khác gì cô nàng Tiểu Hồ lên cơn giận dữ. Vô Phong ôm bụng cười sặc. Công chúa ngượng ngùng quay đi, lòng tự hỏi phải chăng đi cùng Tiểu Hồ quá lâu nên nhiễm tính? Hai người họ trò chuyện thêm ít lâu nữa về thế giới phép thuật rộng lớn. Được nửa tiếng, Lục Châu đầu hàng trước mỏi mệt. Nàng thiếp đi lúc nào không rõ, lưng tựa phiến đá, tay nắm hờ tấm bản đồ. Vô Phong thu dọn đồ đạc, kéo tấm chăn cá nhân cho nàng rồi đi kiểm tra từng người một. Bên này gã Hỏa Nghi rền rĩ ngáy pho pho, bên kia Tàn Thi cuộn người trong chăn như sâu trong kén, còn ngay cạnh chân hắn là Tiểu Hồ. Hắn bất giác cúi xuống, nhìn ngắm gương mặt cô gái lâu thật lâu. Lúc ngủ cũng dễ thương như ai mà sao tỉnh dậy lại tai quái hơn quỷ? – Hắn rên rỉ. Vô Phong ngó quanh, cảm giác thiếu thiếu gì đó. Ít phút sau, hắn sực nhớ Mai Hoa không có ở đây. Hắn dáo dác đi tìm, thầm mong tên này chưa bị vô nhãn xơi tái. Được một lúc, hắn nhận ra gã bốn mắt ấy đang lang thang trên Cây Cầu Vĩ Đại. Tên tóc đỏ đi về phía cây cầu. Bề ngang cầu không lớn lắm, áng chừng độ mười mét. Mặt cầu nứt nẻ, như thể được chắp vá từ những khối đá khổng lồ xù xì màu rêu trải dài về vô tận. Phía dưới cầu, sóng táp bãi đá, rì rào những tiếng sâu thẳm từ lòng biển. Hũng vĩ nhưng cô đơn, to lớn song hiu quạnh, cây cầu tựa một con sói giữa đất trời rộng lớn. Vô Phong hít một hơi căng lồng ngực. Mùi biển, mùi lạnh, mùi gió, tất cả quyện chặt nhau, thì thầm bên tai hắn những ngữ âm chiến trường thuở xa xưa. Mai Hoa lững thững bước, tay cầm bút thi thoảng ghi chép. Có lẽ ngoài khoản ghi chép, gã chẳng hữu ích lắm. Khi chiến đấu với bầy vô nhãn, gã gần như là gánh nặng của nhóm công chúa. Xem chừng con chó săn của Trần Độ cũng không đặc sắc lắm! – Vô Phong nghĩ đoạn ho hắng: -Ra đây làm gì? Gã bốn mắt quay lại cười xòa: -Tôi không ngủ được! Tiện thể viết thêm vài điều mới lạ về Xích Quỷ! Vô Phong gật gù. Mai Hoa lòng vòng thêm vài lượt nữa rồi quay về chỗ cũ, đoạn cười: -Hình như… cậu không ưa tôi lắm, đúng không? -Tùy lúc. – Tên tóc đỏ nhát gừng. -Xin lỗi về chuyện hồi chiều. Tôi không phải kiếm sĩ hay pháp sư nên chẳng thể giúp được gì cả. Tuy nhiên, nếu đánh tay đôi, tôi cũng không tồi lắm đâu! -Được rồi, về nghỉ đi. -Khoan đã, tôi cần ghi thêm mấy thứ nữa. Chẳng hạn như… Đương nói, Mai Hoa bỗng im bặt, ánh mắt quay sang làn sương mù dày đặc. Gã lẹ làng rút đôi dao găm rồi nói lớn: -Ai đấy? Ra đây xem nào? Giọng nói tan vào hư không, âm vang giữa tiếng gió thổi. Từ trong mây mù, một bóng người chậm rãi đi tới, bước chân nhẹ nhàng tựa đi trên gió. Kẻ đó toàn thân vận y phục đen kín mít chỉ để hở đôi mắt. Vô Phong vội rút “bộc phá”, mũi kiếm chĩa về lạ mặt: -Mày là ai? Người lạ mặt không đáp, gã ngó nghiêng nhìn quanh như đang tìm vật quan trọng. Y nhìn Vô Phong, đôi mắt hơi nheo lại, bàn tay bỗng dưng vẫy chào hắn. Mai Hoa thở: -Nói hoặc ta sẽ dùng vũ lực! Người nọ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: -Ta không có ý xấu. Vô Phong cảm giác đã nghe giọng này ở đâu đó. Mai Hoa gằn tiếng: -Ngươi không phải người Lạc Việt, vậy là ai? -Nói rồi, ta không có ý xấu. – Người kia mỉm cười – Chỉ là đang lạc đường thôi… -Lạc đường? Vậy thì tốt! – Mai Hoa cười nhạt – Chúng ta sẽ tâm sự chút, nhỉ? Dứt lời, Mai Hoa lao tới, đôi chân sải bước, hai con dao găm trên tay xoay vun vút và phòng thủ rất kín kẽ. Nhìn cách gã di chuyển, Vô Phong biết ngay gã là cao thủ cận chiến. Phía bên kia, người nọ tiến những bước ngắn, tay trần giương thế thủ. Đúng lúc ấy, Mai Hoa tấn công, tay phải vung dao đánh vùng cổ, tay trái đánh hạ bộ. Kỳ lạ thay Tà không hề né tránh mà trực tiếp lao thẳng vào vùng tấn công của con cú vọ. Kim loại lạnh xẻ ngang y phục đen, xé đứt chỉ chuẩn bị nghiến sâu da thịt. Mai Hoa chiếm thế thượng phong nhưng bản thân nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn, trong đầu thầm nghĩ: “Thôi hỏng rồi!”. Kẻ lạ mặt đột nhiên ngửa người về phía sau, né cả hai đường dao của Mai Hoa trong gang tấc. Y xoạc chân, hông vặn mạnh, cánh tay thu về rồi đấm thẳng về phía trước. Hoa vội xoay dao chống đỡ nhưng kẻ nọ vẫn không dừng lại. Cú đấm xuyên nát lưỡi dao, đục thẳng mạng sườn. Gã bốn mắt lao đi như bị gió thổi bay, mặt mũi mài trên đất tứa máu, cặp kính gãy đôi, người lăn mấy vòng, suýt chút nữa rơi khỏi cây cầu lớn nếu Vô Phong không kịp thời tóm cổ áo. Tên tóc đỏ hoảng hốt đỡ gã trở dậy: -Không sao chứ? Mai Hoa không nói nổi, miệng sùi bọt trắng, mắt trợn ngược tưởng chừng chết đi sống lại. Vô Phong xé áo của gã kiểm tra thì phát hiện một cảnh tượng kinh hoàng: xương sườn đã lòi khỏi da, vỡ thành mấy mảnh, từng bắp thịt đỏ máu căng cứng đến mức muốn đứt đoạn, hơi tanh xông nồng nặc. Đây mà là đấm à? Mũi khoan thì đúng hơn! – Tên tóc đỏ kinh hoảng. Hắn đứng dậy, tay xách “bộc phá” sẵn sàng ứng chiến: -Mẹ kiếp! Mày đừng hòng thoát khỏi đây… Đương nói, hắn bỗng dừng lại. Y phục của kẻ nọ bị dao găm xẻ rách, từng mảnh rơi xuống để lộ mái tóc đen xõa cùng gió, nhẹ trôi trên gương mặt bạch ngọc. Đôi mắt sắc cùng nụ cười khiến Vô Phong muốn rụng rời chân tay. Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc, chính là cô gái mà hắn đã gặp ở thư viện Cố Niên thành. Hắn lắp bắp: -Cô… Diễm! Sao lại là cô? Diễm cười: -Người ta gọi tôi là Tà. Nhưng chính xác thì tên tôi là Diễm Tà. Rất vui khi gặp lại anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]