Một ông vua hiếm khi cảm nhận được sự thỏa mãn.
Ở thời đại phi cơ giới, ngọn lửa chiến tranh không bao giờ tắt, dẫu chẳng rực cháy cũng âm ỉ chờ ngày bùng phát. Bởi lẽ các vị hoàng đế không bao giờ thỏa mãn với những gì đã có hoặc đang có. Như những kẻ thường xuyên bị cơn đói khát dằn vặt, họ luôn đi tìm kiếm thứ vinh quang mà phải đánh đổi bằng hàng ngàn sinh mạng. Người đời coi họ là lũ điên biến thái, lịch sử coi họ là bạo chúa.
Nhưng có câu “núi cao còn có núi cao hơn”. Bước lên đỉnh núi không phải tận hưởng cảm giác nhìn xuống mà để thấy những đỉnh núi cao hơn. Bước lên để thấy những thứ mà đôi mắt không thể thấy khi ở dưới mặt đất. Các hoàng đế thời phi cơ giới đã sống như vậy.
Đông Hoàng cũng muốn được như thế.
Tòa tháp cao nhất thành phố tọa lạc chính giữa khu sòng bạc, một khu phức hợp giải trí nghỉ dưỡng nổi tiếng chỉ phục vụ những kẻ thừa mứa của cải. Mới nghe thì tưởng ít người vãng lai nhưng nơi này kỳ thực là chốn tấp nập nhất Cửu Long. Các du khách giàu có, hơi giàu có và hơi hơi giàu có từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây để thỏa mãn thú vui tiêu tiền. Hàng đống danh từ vô thực sinh ra như “sang trọng”, “quý phái”, “đế vương”, “đẳng cấp”, vân vân và vân vân; chúng chất chồng đống và ngày càng tôn cao tầng đỉnh tòa tháp – nơi ở của Đông Hoàng. Hãy tưởng tượng cuộc sống của một người như thế này: tỉnh dậy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-thanh/2061453/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.