Vô Phong thấy mình đang mặc quân phục, lưng đeo trường kiếm. Không gian xung quanh hắn đang rung động, tiếng động cơ phi thuyền ù ù bên tai. Từ trong ánh đèn đỏ mù mờ, một người hiện ra trước mặt Vô Phong và cười:
-Suy nghĩ gì thế, Phong?
Hắn nghĩ nên trả lời người kia một câu nhưng không; hắn lặng thinh, tay nghịch ngợm con dao sắc bén. Hắn cảm giác cơ thể này không phải của mình; từ cử động tay chân cho tới cảm xúc, tất cả như bị ai đó thiết định sẵn. Người đó nói tiếp:
-Chắc đội phó của chúng đang tơ tưởng cô nàng nào đó. Này, đội phó thích tóc vàng, tóc nâu, hay tóc đen?
Những tiếng cười rúc rích vang lên. Vô Phong không nhìn thấy dung diện của người ấy nhưng hắn cảm giác rất quen. Hắn cảm giác anh ta đang lẩn quất đâu đấy trong những mảnh ký ức mơ hồ.
Tiếng nổ đì đùng, bầu trời đen đặc loang loáng đạn pháo. Người kia tiếp lời:
-Chia ra! Gặp nhau ở cứ điểm số một! Nhớ chưa?
Vô Phong cúi đầu:
-Rõ, thưa đội trưởng.
-Đi thôi!
Vô Phong xốc lại thanh kiếm đeo lưng rồi nhảy ra khỏi phi thuyền. Gió lạnh buốt cứa sâu da thịt, mưa tầm tã cuốn trôi nhiệt huyết. Cảnh tượng chiến trường đập thẳng mắt hắn. Những quả đạn pháo lập lòe bay vun vút, phi thuyền quần thảo trong đêm, hàng trăm xe thiết giáp lao về phía trước. Bão lửa, mưa đạn, hàng ngàn người tiến bước, hàng ngàn người ngã xuống, vạn cơ thể lụi tàn dưới bùn máu.
Đây là thực hay mơ?
*
* *
Vô Phong giật mình tỉnh giấc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-thanh/2061416/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.