“Đặc Địch, ngươi trước tiên gọi người đem hắn mang về ngục giam đi.” Sơn Địch nói xong liền xoay người xem xét miệng vết thương của Jacques, điều này làm cho Đặc Địch có chút căm tức, nhưng y cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ quay lại dùng chìa khóa mở còng tay ra, Y Phàm bởi vì đột nhiên được thả ra, tuy rằng bị hôn mê vẫn có chút thanh tỉnh mà rên lên đau đớn một chút. 
“Y Phàm, lại đây a, nhanh lên xem, hoa nở, thật khá.” Thê tử xinh đẹp ở trong hoa viên lại nhảy nhót như một tiểu hài tử, làm người chồng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngây ngô cười, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, Y Phàm lấy tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, xúc cảm mềm mại làm hắn thập phần thích thú, hắn có một thê tử vừa xinh đẹp lại thiên lương như vậy, ông trời quả nhiên không phụ hắn đi. 
“Anh xem, hoa đẹp không này? Em muốn mang đến tặng cho viện dưỡng lão, ở nơi đó chắc chắn rất cần chút cảnh sắc đi.” Quay đầu nhìn lại phía chồng Ngả Lâm cười vô cùng khờ dại. 
“Em muốn thế nào thì là thế ấy.” Lấy tay chạm nhẹ lên chóp mũi vợ yêu tỏ ý cưng chiều, cuộc sống hạnh phúc khiến hắn vô cũng kiêu ngạo, mọi người đều hâm mộ hắn, hắn cũng hiểu được mình đang hạnh phúc vô cùng. 
“Y Phàm, chúng ta có phải hay không nên có một tiểu hài tử a?” Thê tử có chút thẹn thùng cúi đầu nhỏ nhẹ. “Chúng ta cũng không cần phải dùng bảo vệ nữa a.” Bởi vì nói đến chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tai/181667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.