Thủy Căn nghe thấy câu này, vành tai nóng ran, cậu theo phản xạ khép hai chân lại. Nghĩ lại mới thấy không ổn, cậu bò dậy từ trên giường ngay tắp lự, chít chít loạn lên như thể con chuột bị bỏng nước sôi: “Ngươi… Ngươi nói tầm bậy! Ai thèm quyến rũ ngươi hả!”
Thiệu không buồn đáp lại cậu, hắn bước tới ước lượng độ cao của các vật dụng trong tòa cung điện mô phỏng này. Mặc dù cách bày biện trong phòng giống hệt, nhưng vẫn có một vài thứ rõ ràng không phải của hắn ở đây.
Chẳng hạn như một bàn cờ vây đã tàn cuộc, vài bảng chữ mẫu xếp chồng một chỗ, thậm chí còn có một cây đàn nhị đặt trên giá.
Trên bàn có điểm tâm thơm phức, chè xanh đang hãm, trong nghiên, mực đã được mài, đầu bút lông vẫn còn ướt, vài tờ giấy viết thư đầy chữ đặt lộn xộn trên bàn, còn người sống trong phòng như thể chỉ vừa mới đi đâu đó mà thôi. Xem ra phong ấn khiến cho mọi thứ bên trong ngưng đọng lại ở một khoảnh khắc nào đó của nghìn năm trước.
Thiệu tiện tay rút lấy một tờ, chăm chú nhìn, trên đó chính là chữ viết quen thuộc của dân tộc Tiên Ti, và là nét chữ của Vương huynh hắn – Thác Bạt Tự.
Thuỷ Căn tò mò ngó sang, nhưng chẳng biết chữ nào.
“Trên này viết cái gì vậy?”
Thiệu quay sang nhìn chằm chằm Thuỷ Căn với vẻ mặt kỳ lạ, làm Thủy Căn chẳng hiểu mô tê gì.
Thiệu lại quay đầu nhìn chồng giấy viết thư, sau khi nhanh chóng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-quy/2180453/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.