Lúc này, một vị lão hoà thượng trong chùa từ cửa đi vào, trèo lên ban thờ để kiểm tra xem tượng Phật có bị hư hại gì không, rồi chậm rãi chỉnh bức tượng ngay ngắn lại; trong khi đó, mấy anh bảo vệ còn đang lục xoát tìm kiếm từ trong ra ngoài vài lượt, ấy vậy mà vẫn không tìm được mấy người du khách kia. Bảo vệ đoán rằng những người đó nhất định là đã thừa dịp người khác không để ý mà trèo xuống khỏi Huyền Không Tự mất rồi.
Giờ mở cửa đã hết, du khách đã đi cả rồi, hệ thống báo động cũng đã được bật lên, chỉ còn lại vị hoà thượng già cả tiếp tục gõ mõ cầm canh.
Toàn bộ Huyền Không Tự được bao trùm trong một mảnh tĩnh lặng xa cách khỏi nơi phàm trần…
.
.
.
Kỳ thực, từ lúc Thiệu lao vào lay đổ bức tượng đá, Thuỷ Căn đã biết rằng mọi chuyện sẽ không ổn rồi. Giống như một bộ phim đến hồi gay cấn, nếu không có động đất thì nhất định sẽ có núi lở.
Cho nên khi những người khác đều đứng đần ra mà nhìn, Thuỷ Căn lại bám theo cô nàng hướng dẫn viên chạy ra bên ngoài.
Hài tử cũng thật lanh lợi!
Thế nhưng, vừa bước ra cửa và rẽ phải, một cái gì đó có hình người đen thùi lùi treo ngược phía trên đùng một cái xuất hiện trước mặt cậu.
Khả năng thích nghi của Thủy Căn rất mạnh mẽ. Từ sau cái lần đụng độ nhân trụ tử mẫu ở thôn Bốc Vu, cậu vẫn luôn khổ luyện kỹ thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-quy/2180450/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.