Đới Bằng không trả lời, chỉ là đầu lưỡi chuyển động càng thêm mạnh bạo.
Ngô Thủy Căn giãy không ra, càng khẳng định người này không phải Đới Bằng.
Xe còn đang xóc nảy lăn bánh, chờ “Đới Bằng” rời ra, Ngô Thủy Căn đang thở hổn hển mới phát hiện, đang lái xe phía trước chính là cái tên dồi lợn tự xưng là con trai giáo sư Lương kia.
“Dừng xe, các ngươi lũ người điên này, cho ta xuống xe!”
Khúc dồi liếc Thủy Căn một cái qua kính chiếu hậu, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lái xe.
Hắn hiển nhiên không hài lòng khi thấy Thủy Căn phân tâm, cư nhiên dùng răng hung dữ cắn một cái trên cổ cậu.
Thế này là xong đời rồi! Thủy Căn hét to một tiếng, như phát điên mà bắt đầu liều mạng giãy giụa.
Bị lừa mất mười đồng thuê VCD , cũng không phải uổng phí. Ngươi xem ai để cho cương thi cắn một cái mà không để lại di chứng? Vừa rồi bị “Đới Bằng” hôn đến mê man, hiện tại bị hắn cắn một cái, cậu lập tức nhớ tới vấn đề then chốt này.
Biến thành cương thi chính là so với chết còn thảm hơn, nghĩ vậy Thủy Căn bắt đầu hung dữ cắn lại Đới Bằng, hàm răng sắc bén để lại trên da thịt non mịn của Đới công tử vài dấu răng.
“Ách…… Lạc cô……” Một chuỗi âm thanh vô nghĩa phát ra từ cổ họng của hắn, sau đó huyết sắc trong ánh mắt hắn càng thêm nồng đậm.
Soạt một tiếng, quần Thủy Căn bị hắn một phát vạch ra, bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-quy/2180376/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.