Chương trước
Chương sau
"Hừ!" Trong nháy mắt đó, trong đôi mắt đẹp của Tần Thời Vũ không hề có bất luận hoang mang gì, cô ấy hừ lạnh một tiếng, nghiêng người tránh qua, thể hiện ra phản ứng chiến đấu cấp tốc không gì sánh được, sau đó cô ấy nhanh chóng lấy ra một cây búa, bổ xuống tên thích khách kia!

"Phập!" Sau một khắc thân thể của tên thích khách bị chia làm hai nửa, sau đó thi thể của hắn trong nháy mắt biến thành hư vô, cái này đại biểu hắn luân hồi.

"Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!" Tần Thời Vũ còn chưa kịp thu hồi búa, năm đạo quang mang sáng lên, phong tỏa mỗi một phương hướng của cô ấy, sau đó năm tên thích khách dần hiện ra, mang theo một cổ khí tức tử vong đánh về phía cô ấy.

Tần Thời Vũ muốn tránh cũng không được, thân thể nhoáng lên, di chuyển đến một phương hướng khác, sau đó hướng năm tên thích khách chém ra một tia sáng hình trăng non huyết sắc!

Sau một khắc, năm tên thích khách ngã xuống đất, nhưng hầu như đồng thời, mười tên thích khách từ trong không khí xông ra, nhằm phía Tần Thời Vũ.

...

Cứ như vậy, Tần Thời Vũ hầu như không có thời gian phản ứng, mỗi một động tác vừa làm xong, còn chưa kịp thở dốc, sẽ có một nhóm lớn thích khách đồng thời xuất hiện, ám sát qua hướng cô ấy. Tần Thời Vũ bị bất đắc dĩ, đành phải đem tất cả kỹ năng dùng ra, nhưng càng về sau, kỹ năng cô ấy có khả năng dùng càng ít, tất cả đều đang trong hồi phục.

Rất nhanh, mặt đất đã nằm một đống thi thể, trên cả trăm xác, nhưng Tần Thời Vũ cũng đã bị thương rất nặng, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương.

"Vù!" Đúng lúc này, một tia sáng của dao găm không tầm thường đâm qua bụng của cô ấy, tia sáng ấy có màu xanh lục, như là một con rắn độc, góc độ xảo quyệt, vừa hiểm vừa độc, giấu trong tất cả thích khách, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

"Phập!" Sau một khắc, dao găm đâm vào trong cơ thể Tần Thời Vũ, mang đi giá trị sinh mệnh cuối cùng của cô ấy, cùng lúc đó, nọc độc trên dao găm cũng toàn bộ xâm nhập vào trong cơ thể của cô ấy, loại nọc độc này tên là tử vong trớ chú, khiến mục tiêu trong năm ngày không cách nào sống lại.

Tần Thời Vũ ngã xuống, trong không trung kéo ra một quỹ tích thê lương, tóc dài bất lực phất phới, tại thời khắc tử vong của cô ấy, cô ấy rốt cục không còn dáng dấp oai hùng, thể hiện ra sự nhu nhược thân là nữ tử.

"Ài! Không ngờ rằng phải chết một trăm hai mươi lăm người mới giết được ả!" Chủ nhân của con dao găm màu xanh kia, chính là Vị Ương Sinh, hắn nhìn thi thể của Tần Thời Vũ, lắc đầu thở dài.

"Đại ca, có mười lăm huynh đệ không có thi thể, bọn họ luân hồi." Lúc này, một gã thích khách báo cáo thương vong với Vị Ương Sinh.

"Hả?" Vị Ương Sinh nhướng mày, sau đó đá thi thể của Tần Thời Vũ một cước: "Thật đáng tiếc, huynh đệ của chúng tao luân hồi, mày lại không luân hồi, chỉ là mất một cấp mà thôi, sau đó là có thể luyện cấp, quá tiện nghi cho mày!"

"Không, ả còn rơi ra một trang bị tím!" Đúng lúc này, tên thích khách lấy lòng, dâng lên một đôi giầy.

"Một trang bị tím, có thể bù đắp tổn thất của mười lăm huynh đệ chúng ta?" Vị Ương Sinh lạnh mặt xuống, trừng lên với tên thích khách. Sau đó hắn đoạt lấy đôi giầy, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, sau đó nheo mắt, sắc mặt tan ra, vẻ mặt hưởng thụ nói: "Thơm quá! Như vậy mới miễn cưỡng bù đắp được tổn thất của chúng ta." Sau đó, hắn cầm đôi giầy, cũng không quay đầu lại mà đi.

Kế tiếp, tất cả thích khách đều rời đi, thi thể còn lại cũng đều thống nhất lựa chọn sống lại, biến mất tại chỗ. Hiện trường chỉ còn thi thể của Tần Thời Vũ, với tư thế mềm mại nằm trên mặt đất, mặt của cô ấy vẫn được che như cũ, chỉ để lại một đôi mắt đẹp chết không nhắm mắt, bên trong không có bất luận thần thái gì.

Năm ngày kế tiếp, cô ấy vẫn sẽ nằm ở chỗ này, cho dù logout cũng sẽ không biến mất.

...

Mà cùng lúc đó, Hoàng Dật đang nghỉ ngơi ngoài hải dương khô lâu, trong tay hắn cầm một đôi giầy vuốt ve, cái này chính là đôi giầy sau khi hắn lấy thủ sát Cương Thi vương, do Thiết Cốt rơi ra, là một trang bị truyền kỳ trân quý.

Hoàng Dật quay đầu nhìn phương hướng của Long Đô một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như thấy được hình dáng vui vẻ của Tần Thời Vũ sau khi nhận được lễ vật này.

Thế nhưng rất nhanh, hắn lại buồn bã xuống, hắn bây giờ còn không có cách nào đi qua phong tỏa của những khô lâu hải dương này. Mà trong mắt của Tần Thời Vũ, hắn luôn là không gì làm không được, cho dù bên ngoài có nhiều khô lâu, cũng căn bản không ngăn được bước chân của hắn, Tần Thời Vũ vẫn đều tràn ngập tín nhiệm mù quáng với hắn, khẳng định đang chờ đợi hắn đột phá hải dương khô lâu đi đến Long Đô.

Kế tiếp, Hoàng Dật thu hồi đôi giầy truyền kỳ, sau đó lần thứ hai lên ngựa không đầu, nhằm phía hải dương khô lâu vô tận, tiếp tục luyện cấp. Mà bên kia, hóa thân của hắn gần đến địa điểm bảo tàng.

Dần dần, mặt trời xuống núi, Hoàng Dật đã giết có chút mệt mỏi, hắn quyết định logout ăn cơm, bất quá trước khi logout hắn đi diễn đàn nhìn một chút.

Lúc này, trong diễn đàn đều là bài post liên quan về nghi thức khai mạc phô thiên cái địa, đây là trọng tâm câu chuyện nóng nhất trên thế giới hiện nay, còn lại tất cả đều không thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người vào lúc này.

"Dự đoán năm giải thưởng lớn đỉnh cấp: Giải thưởng cá nhân tốt nhất Long Thứ - Trung Quốc, giải thưởng người mới tốt nhất Lôi Thần - Trung Quốc, giải thưởng công hội tốt nhất Hiên Viên thị - Trung Quốc, giải thưởng đoàn đội tốt nhất Thiên Đoàn - Nhật Bản, giải thưởng mị lực tốt nhất Oichi - Nhật Bản!"

"Phiên dịch diễn văn của CEO công ty Thời Đại! Đã update tiếng Việt!"

"Nghi thức đi vào cảm động, Vatican chỉ có một người chơi được đề cử, lá cờ cô độc thổi bay theo gió!"

"Mười đại mỹ nữ tranh đoạt giải thưởng mị lực tốt nhất, vị nào là tình nhân trong mộng của bạn?"

"Thống kê giải thưởng cụ thể trong điển lễ trao giải ngày mai! Người chơi Trung Quốc Dương Vũ Hành có hi vọng lấy được hai giải thưởng lớn là người chơi Delaney tốt nhất cùng với người chơi thánh liệu mục sư tốt nhất!"

...

Hoàng Dật xem lướt qua một lần, ngày mai là ngày đầu tiên của đại lễ, tổng cộng sẽ trao 50 giải thưởng, bên trong có 20 giải người chơi tốt nhất của chủng tộc bình thường, 20 giải người chơi tốt nhất của nghề nghiệp bình thường. Hai loại giải thưởng này Hoàng Dật là không cách nào được bình chọn, hắn không phải chủng tộc bình thường cũng không phải nghề nghiệp bình thường. Bất quá ngày mai có mấy giải thưởng tương đối quan trọng, một cái bên trong cũng là người chơi tốt nhất nghề nghiệp loại chiến sĩ, hắn được bình chọn cho giải thưởng này.

Một vài người chơi đồng thời được đề cử người chơi tốt nhất của chủng tộc bình thường, cùng với người chơi tốt nhất của nghề nghiệp bình thường, giống như Dương Vũ Hành cũng là một cao thủ vô cùng mạnh. Hắn là tộc trưởng của chủng tộc Delaney, người chơi Delaney tốt nhất tám chín phần cũng là được hắn giành, đồng thời hắn là một thánh liệu mục sư vô cùng mạnh mẽ, có hy vọng rất lớn có thể giành được giải người chơi tốt nhất của nghề nghiệp bình thường. Giống như hắn có thể giành được hai loại giải thưởng, được xưng là hai lần giải thưởng lớn, là mục tiêu truy cầu cả đời của người chơi bình thường.

Hoàng Dật nhìn hồi lâu, đều không thấy bài post có quan hệ với Long Đô, không khỏi tự mình đi tìm một chút. Kết quả biểu hiện, bài post tương quan về Long Đô chỉ bằng 1/5 bình thường, hơn nữa cũng không có tin tức có giá trị gì. Xem ra, mấy ngày nay trên cơ bản rất khó thấy tin tức quan trọng liên quan đến Long Đô trong diễn đàn, tiêu điểm dư luận của toàn cầu đều tại đại lễ thường niên.

Kế tiếp, Hoàng Dật liền logout.

Lúc này trong thế giới hiện thực cũng là lúc mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà đi qua cửa sổ của hắn, chiếu vào mặt đất loang lổ. Ngoài cửa náo nhiệt vô cùng, tất cả mọi người đi căn tin ăn cơm chiều, có vẻ rất là hài lòng.

Hoàng Dật cũng mở cửa, đi hướng căn tin.

"A Dật, cậu cũng đi ăn cơm chiều sao?" Đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh của Lôi Thân.

Hoàng Dật nhìn lại, lúc này Lôi Thân đang ngậm một điếu thuốc, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thể hiện ra tâm tình không sai.

"Ừm, sao ông cũng tự mình đi?" Hoàng Dật hỏi.

"Bởi vì ngày hôm nay là một ngày tốt lành! Cậu xem, mặt trời bên ngoài ấm áp cỡ nào!" Lôi Thân cười cười, sau đó lấy ra gói thuốc đưa cho Hoàng Dật.

Hoàng Dật lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa, sau đó cùng Lôi Thân đi đến căn tin.

Hai người đều tự nhận một phần cơm, tìm chổ gần cửa sổ ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.

"A Dật, cậu cảm thấy sinh hoạt trong ngục giam buồn chán không?" Lôi Thân vừa ăn vừa hỏi.

"Có lúc rất buồn chán, so với thế giới bên ngoài, ở đây trên cơ bản là một địa ngục."

"Có thể qua một thời gian nữa, loại sinh hoạt này có thể sẽ thay đổi."

"Vì sao?"

"Không có gì, cái này chỉ là một hy vọng!" Lôi Thân lắc đầu, sau đó bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Hoàng Dật, nói: "A Dật, cậu cảm thấy những anh em trong ngục giam thế nào?"

"Rất thân thiết, giống như người một nhà." Hoàng Dật nhận thấy được giọng điệu của Lôi Thân có chút gì đó là lạ, không khỏi ngẩng đầu nhìn ông ta: "Sao ông lại đột nhiên hỏi vấn đề này?"

Lôi Thân thở dài một hơi, nói: "Qua hai năm nữa, tôi sẽ chấp hành tử hình, những anh em này mỗi người đều là nam nhi trọng nghĩa khí, hiện tại tôi còn sống, còn có thể gánh chịu áp lực của trưởng ngục giam bên kia cho bọn họ, tôi mà chết, ngày tháng của những anh em ở đây sẽ không dễ chịu." Lôi Thân nhếch miệng, sau đó nhìn Hoàng Dật, tiếp tục nói: "A Dật, cậu có năng lực giết chết chủ tịch Bắc Dã Khang của Liên Bang Thế Giới, trong ngục giam này không tìm ra người thứ hai có thực lực như cậu. Mấy tháng qua, cậu luôn đem mình nhốt trong phòng giam, rất ít giao lưu cùng mọi người, tôi hy vọng cậu sau này đi ra nhiều hơn, chân chính dung nhập vào trong đại gia đình này, chờ sau này tôi chết, cậu cũng là ngục phách ở đây, bọn họ giao cho cậu bảo hộ, tôi hy vọng cậu đừng để cho bọn họ bị áp bách! Giống như bây giờ, tuy rằng tất cả mọi người bị giam ở chỗ này, nhưng ít ra trên người bọn họ rất khó thấy được loại chết lặng của tội phạm." Lôi Thân nói xong lời cuối cùng, ánh mắt thành khẩn nhìn chằm chằm Hoàng Dật.

"Lẽ nào việc tử hình của ông thật sự đã trốn không thoát?" Hoàng Dật gật đầu, sau đó hỏi.

"Trốn không thoát, tôi phải chết, đây là dân ý! Hoàng đế cổ đại, quyền lợi cao như vậy, chỉ cần không thuận theo dân ý, vẫn sẽ bị phủ định, tôi bất quá chỉ là một tên tội phạm mà thôi, hơn nữa đối với tử vong, tôi từ lâu đã thấy rõ, có thể thản nhiên tiếp nhận. Tôi duy nhất không bỏ xuống được, cũng là những anh em ở đây!" Nói xong, Lôi Thân quay đầu nhìn một chút đám tội phạm bên trong căn tin này đang ăn cơm, trò chuyện với nhau, biểu tình của bọn họ có đủ loại kiểu dáng, có vui cười có im lặng có bi thương, tất cả khuôn mặt đều ánh vào trong đôi mắt của ông.

"Sau khi tôi chết, bọn họ giao cho cậu!" Lôi Thân nói xong, vỗ vỗ vai của Hoàng Dật, tựa như đem gánh nặng trong tay của mình, chuyển dời đến trên vai của Hoàng Dật: "Bất quá trước đó, tôi sẽ tận lực đi tranh thủ một hy vọng cho các người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.