Kế tiếp, đấu giá quan liên tiếp bán vài phù văn cao cấp có chỗ thiếu hụt, hiệu quả đều vô cùng cường đại, nhưng chỗ thiếu hụt cũng đồng dạng vô cùng cường đại, theo thường nhân xem ra cơ bản đều thuộc về phế phẩm. Trong những phù văn này, có miếng được bán giá quy định, có miếng chẳng ai thèm mua, miếng phù văn quý nhất, cũng chỉ được mua với giá hai mươi ngàn kim tệ mà thôi.
Nhưng mãi cho đến lúc này, Hoàng Dật vẫn không thấy phù văn thích hợp với hắn.
"Kế tiếp, là một miếng phù văn cao cấp có chỗ thiếu hụt cuối cùng, miếng phù văn này là tiếc nuối lớn nhất của Thông Pháp Giả, Long Văn trong mười năm nay, ngài ấy vốn định giữ làm kỷ niệm, nhưng cuối cùng quyết định đem nó bán đấu giá, tìm kiếm một người hữu duyên." Đấu giá quan nói xong, từ trong túi móc ra một đôi găng tay bảo hộ, sau đó cẩn thận mang vào, rồi trịnh trọng lấy ra một bảo rương màu đồng cổ.
Mọi người nhìn chằm chằm không chuyển mắt cái rương kia, tất cả đều lộ ra vẻ hiếu kỳ. Miếng phù văn này vậy mà lại là tiếc nuối lớn nhất của Long Văn trong mười năm qua, có thể thấy được miếng phù văn này khẳng định là tác phẩm mà Long Văn đã dành ra tâm huyết rất lớn, phỏng chừng miếng phù văn này xuất hiện chỗ thiếu hụt vô cùng cường đại nào đó, thế cho nên khiến cho Long Văn cảm thấy tiếc nuối thật lớn. Mà đấu giá quan cũng lần đầu tiên mang găng tay bảo hộ, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-giam-anh-hung/3056973/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.