Dần dần, dã thú xung quanh Hoàng Dật càng ngày càng nhiều, giết mãi không hết. Đám dã thú dường như phát điên, dưới khí tức mê hoặc của mèo trắng nhỏ, khắc phục bản năng sợ hãi đối với Hoàng Dật, con trước ngã xuống, con sau tiến lên đánh về phía hắn, ngay cả bị giết chết cũng sẽ không lui về phía sau, có chút mùi vị như thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Dã tính hô hoán!"
Hoàng Dật triệu hồi ra chó săn và chim ưng, phân tâm chỉ huy chúng nó, chim ưng phụ trách quan sát toàn cục trên không trung, còn chó săn ra sức giết địch trên mặt đất.
Có hai con thú này giúp đỡ, cục diện lúc này mới hòa hoãn một ít.
Dần dần thi thể, trên mặt đất đã chồng chất cao như núi nhỏ, máu tươi của các loại dã thú trộn lẫn với nhau, biến thành một dòng suối máu, nhuộm đỏ mảnh đất này, mùi máu tươi trong trời đêm nồng nặc, làm cho người ta cực kỳ buồn nôn.
Mèo trắng nhỏ lẳng lặng nằm trong lòng Hoàng Dật, nhìn Hoàng Dật vì mình ra sức giết chóc, tất cả xung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có hắn là rõ ràng; tất cả âm thanh xung quanh đều mông lung nhỏ bé, chỉ có tiếng hô hấp và tim đập của hắn là rõ ràng. Trăng sao đem hình bóng của Hoàng Dật, khắc sâu vào trong tròng mắt của mèo trắng nhỏ, lặng lẽ giấu dưới đáy lòng.
Tựa như từ khi nó vừa ra sinh, Hoàng Dật từ đầu đến cuối đều chiến đấu vì nó, buổi tối đêm nó sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-giam-anh-hung/3056868/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.