"Các người rốt cuộc dối gạt người như thế sao?" Hoàng Dật nhìn đội trưởng vệ binh, bình tĩnh mà hỏi.
"Bọn tao đã rất giảng đạo lý, mày cướp linh miêu của bọn họ, hiện tại ngoan ngoãn giao ra đây, sau đó bọn tao sẽ chừa cho mày một cái xác nguyên vẹn, cái này không phải đã rất nhân từ rồi sao?" Đội trưởng vệ binh làm ra vẻ nghĩa chính ngôn từ, quay đầu nhìn Bán Thú Nhân bốn phía một chút, hỏi: "Mọi người nói đúng không!"
"Đúng!" Một người chơi Bán Thú Nhân phụ họa nói: "Miểu Sát, mày tuy rằng cống hiến một điểm vinh dự quốc gia, gia tăng 1% thuộc tính cho chúng tao, nhưng không thể bù đắp lỗi lầm đêm nay của mày! Mày là bại hoại của người chơi Trung Quốc! Không giết mày không đủ để dẹp loạn cơn phẫn nộ! Bọn tao muốn vì dân trừ hại!"
"Đúng vậy! Bọn tao muốn vì dân trừ hại!" Một ít người chơi Bán Thú Nhân khác đều phụ họa theo.
Hiện tại, Hoàng Dật đã rất rõ ràng, những Bán Thú Nhân này đều đã cấu kết với nhau, hiện tại chỉ bất quá là tìm một cái cớ giết hắn đoạt bảo mà thôi. Cái này đã trong dự liệu của hắn, vì bảo vật, không có chuyện gì là không làm được, đây là nhân tính.
"Miểu Sát, mày tuy rằng rất mạnh, nhưng chúng tao ở đây nhiều người như vậy, nhiều vệ binh như vậy, mày khẳng định là giết không chết bọn tao. Mày hiện tại trong cảm nhận của người chơi Trung Quốc cũng không tệ lắm, nhanh chóng tự sát đi, bảo tồn chút mặt mũi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-giam-anh-hung/3056843/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.