Nắm tay lớn ấy trong mắt Hoàng Dật càng ngày càng gần, hắn khát vọng nắm tay có thể nện lên trên người mình, như vậy hắn có thể chết đi, khiến cho mèo mẹ và mèo trắng nhỏ hoàn toàn hết hy vọng, không tìm tới cứu hắn.
Nhưng khát vọng của hắn cuối cùng cũng không thể thực hiện.
Đúng lúc này, thân ảnh của mèo mẹ lần thứ hai thoáng hiện trong không trung, như thiêu thân lao đầu vào lửa đánh về phía nắm tay của Trần Úc Tịch.
Thời gian tựa như dừng lại, nắm tay của Trần Úc Tịch tràn ngập lực lượng bạo tạc, làm cho người ta sợ hãi, nhưng mèo mẹ lại không màng đến sống chết lao đến, ánh mắt của nó tràn ngập cấp thiết, tựa hồ sợ tự mình không cản được nắm tay ấy...
"Rắc!"
Sau một khắc, Hoàng Dật nghe thấy được âm thanh vỡ vụn của xương cốt, mèo mẹ bị nắm tay của Trần Úc Tịch đập trúng, nặng nề ngã sấp xuống bên cạnh của Hoàng Dật, vài miếng thịt nát đập tới trên người của hắn, dính trên da lông của hắn.
Lúc này, thân thể của mèo mẹ hầu như biến thành một đống thịt nát, trên người đã không thể phân biệt được máu thịt, không có một chỗ hoàn hảo, không cách nào nhúc nhích, nó chỉ có thể tận lực đem hai mắt chuyển qua hướng Hoàng Dật, trong ánh mắt vẫn là từ ái vô tận, giống như lúc trước khi Hoàng Dật mới sinh ra vậy.
Sau một khắc, nó gian nan vươn đầu lưỡi, muốn liếm Hoàng Dật một cái, nhưng không cách nào vươn đến, chỉ liếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-giam-anh-hung/3056826/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.