Chương trước
Chương sau
Bản thể của Hắc Lang là sói, tuy rằng biến hóa thành người, nhưng hai tay sau khi bị chém, thì biến thành móng vuốt của sói, khí tức cũng không mạnh như trước đó.

Hoàng Dật lập tức đem hai móng vuốt sói để vào trữ vật giới chỉ, cái này tương đương với hy vọng giết chết Hắc Lang.

Rất nhanh, thuyền nhỏ đến giữa hồ, ông lão đưa đò mang theo Hoàng Dật tiến vào long trì, tìm được tiểu Uông trên đảo nhỏ.

Bộ lông của Tiểu Uông hiện tại sáng óng, thân thể lớn vòng hơn, tinh thần tràn trề, hiển nhiên trong khoảng thời gian này sống rất không tồi. Lúc này, hai chân trước của nó quỳ trên mặt đất, thoải mái nhìn chằm chằm bên ngoài long trì, khí vũ hiên ngang, dường như là một đảo chủ, đang tuần tra hải vực của mình.

"Nó ở chỗ này ăn rất ngon, ăn đều là sơn trân hải vị chỉ có long tộc chúng ta mới có thể ăn được, sớm không phải là chó bình thường." Ông lão đưa đò khẽ cười nói.

Lúc này, tiểu Uông nghe được có người nói, không khỏi quay đầu nhìn bên này một chút.

Khi nó thấy Hoàng Dật thì, thần sắc ngẩn ra, sau đó lập tức đứng lên, hơi hổm thân thể, đuôi rủ xuống, nhe răng trợn mắt, dường như cảnh cáo hắn không nên đến đây.

"Tiểu Uông, mày không nhận ra tao sao?" Hoàng Dật nhìn chằm chằm nó nói.

Tiểu Uông ngẩn ra, sau đó đôi mắt nhất thời sáng lên, lập tức vẩy đuôi xông đến, nhiệt tình lăn lộn bên chân Hoàng Dật, đem cái bụng lộ cho hắn thấy, bày ra bản thân không có bất luận địch ý gì.

Hoàng Dật ngồi xổm thân thể xuống, sờ sờ cái bụng của nó, nói: "Mày ở chỗ này có thể ăn ngon ngủ ngon, sinh hoạt vô ưu vô lự, mà đi theo tao chỉ có thể ăn thịt, hơn nữa nguy hiểm vô cùng. Nếu như mày muốn ở chỗ này, vậy cũng rất tốt, nếu như muốn đi theo tôi, vậy đi!" Hoàng Dật nói xong, lập tức đứng lên rời đi.

Tiểu Uông nhìn bóng lưng cao to của Hoàng Dật, lập tức xoay người đứng lên, vọt tới phía trước của hắn, ngửi trái ngửi phải, giống như vẫn là một chó hoang bình thường trước đây vậy, trung thành dò đường phía trước chủ nhân.

Một người một chó, lại trở thành đồng bọn cùng nhau tiến tới.

...

Chỉ chớp mắt, hai ngày trôi qua.

Hóa thân của Hoàng Dật mang theo tiểu Uông về tới cứ điểm, mà bản thể của hắn thì đi tới bên ngoài Long Đô.

Ngoài Long Đô vẫn là hải dương khô lâu vô cùng vô tận, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, bất quá tại khu vực bên ngoài, lại có thân ảnh của một vài người chơi, cách mỗi một trăm mét đứng một người, tựa như đang canh gác.

"Này này này, người phía trước kia, anh không nên đến đây, đường này không thông, trở về đi!" Một người chơi lập tức phát hiện Hoàng Dật đến, cao giọng hô.

Hoàng Dật tiếp tục đi tới, không để ý đến tiếng kêu của người kia.

"Này! Tôi nói với anh đấy! Anh có nghe thấy không!" Người nọ thấy Hoàng Dật tiếp tục đi, ngữ khí nhất thời lạnh xuống tới.

Mà mấy người gác xung quanh cũng đều nhìn qua hướng bên này, chú ý tới động tĩnh của bên này.

"Anh mà còn tiếp tục tới, thì đừng trách tôi không khách khí!" Người nọ nói xong, rút ra một thanh trường cung, kéo một mũi tên, nhắm ngay Hoàng Dật.

"Ở đây không phải khu vực công cộng sao? Ai quy định không thể đến đây?" Hoàng Dật vừa đi vừa hỏi.

"Ở đây đã được Du Cửu Thần Thoại, Phong Chi Quốc Độ, Đạo, Bất Diệt bốn công hội chúng tôi chiếm lĩnh, người còn lại đều không thể đi vào!" Người nọ hô.

"Vậy chiến kỳ của các người cắm xuống chưa?" Hoàng Dật dừng chân lại.

"Vẫn chưa, nhưng rất nhanh là có thể cắm. Chỉ có bốn công hội chúng tôi mới có thể cạnh tranh, về phần ai sẽ chiếm lĩnh cuối cùng, vậy không cần anh quan tâm, nếu anh muốn sống mạng, thì hiện tại lập tức rời khỏi đây, hiện tại bốn công hội chúng tôi mỗi bên đều có mười vạn người ở chỗ này, anh nếu như dám tiến thêm một bước, vậy coi như là khiêu khích với bốn công hội chúng tôi!"

"Nếu còn chưa có cắm cờ, vậy chính là nơi vô chủ." Hoàng Dật nói xong, tiếp tục nhấc chân, đi đến phía trước. Xem ra bốn công hội này tuy rằng đều trong trạng thái cạnh tranh, nhưng nhất trí đối ngoại, để tránh khỏi đối thủ khác gia nhập vào cạnh tranh.

"Muốn chết!" Người nọ thấy Hoàng Dật tiếp tục đi, không khỏi giận quát một tiếng, mở cung, bắn đến hướng Hoàng Dật.

"Vù!" Mũi tên cấp tốc đâm phá không khí, hung hăng cắm trên vai của Hoàng Dật, nhưng không có tạo thành thương tổn gì. Hoàng Dật rút tên ra, vứt xuống mặt đất, sau đó tiếp tục đi đến phía trước. Hiện tại, hắn đã biết tên của người kia, đối phương tên Võ Vô Địch, đến từ công hội Du Cửu Thần Thoại.

"Hả?" Đúng lúc này, Võ Vô Địch đột nhiên lui ra sau vài bước, kinh khủng nhìn chằm chằm Hoàng Dật, lắp bắp nói: "Anh, anh là Sát, Sát Thần!"

Lúc này, vài người cách đó không xa tất cả đều nghe thấy được hai chữ "Sát Thần" này, đều khiếp sợ nhìn chằm chằm Hoàng Dật, đây là người duy nhất trên thế giới không sợ hãi chiến thuật biển người! Tại trước mặt Hoàng Dật, bốn mươi vạn người phía sau bọn họ, và bốn mươi người đã không có gì khác nhau, ưu thế nhân số thoáng cái mất sạch!

Võ Vô Địch cầm cung tên, nơm nớp lo sợ nhìn Hoàng Dật từng bước đi tới, mồ hôi lạnh chảy ròng, lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được mình đã mất đi hậu viên, chỉ còn một mình đứng trước mặt của Hoàng Dật, bất luận kẻ nào đều không cứu được.

Hoàng Dật vừa đi, vừa từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra vũ khí, Võ Vô Địch thấy cảnh tượng như vậy, thân thể nhất thời run lên, cảm giác được tử vong đã tới. Mà mấy người còn lại tất cả đều nhìn không chuyển mắt, không có ý tới hỗ trợ, bọn họ đều là người của mấy công hội khác, là đối thủ cạnh tranh với Võ Vô Địch.

Rất nhanh, Hoàng Dật liền đi tới trước người của Võ Vô Địch, sau đó dừng chân lại.

Võ Vô Địch nuốt nước bọt, kinh khủng nhìn chằm chằm Hoàng Dật, mà vài người xa xa cũng căng mắt ra nhìn, chuẩn bị nhìn trò hay!

Sau một khắc, Hoàng Dật vươn tay, vỗ vỗ vai của Võ Vô Địch, nói: "Tôi biết, cậu chỉ là một người dưới tầng chót, phụng mệnh hành sự, có rất nhiều bất đắc dĩ, tôi cũng không có gì tổn hại, việc này cho qua. Nhưng tôi nhất định phải đi vào, người ở trên hỏi cậu chuyện gì xảy ra, cậu cứ ăn ngay nói thật, bọn họ hẳn là có thể lý giải."

Nói xong, Hoàng Dật lướt qua bên người hắn, tiến vào bên trong vòng vây, đi về hải dương khô lâu vô tận phía trước.

Võ Vô Địch sắc mặt ngẩn ra, mấy người xem náo nhiệt cũng đều sửng sốt, tất cả đều ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Hoàng Dật.

Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy, cái này căn bản là không phải là "Sát Thần", "Sát Lục Chi Vương" trong tưởng tượng của bọn họ, ngược lại có chút bình dị gần gũi.

Thật ra rất nhiều người đều như bọn họ, cho rằng Hoàng Dật là loại người hung tàn bạo ngược, thật ra cũng không phải như vậy, chỉ cần không chạm đến giới hạn của hắn, hắn rất ít bởi vì một chút việc nhỏ mà tranh đấu với người khác. Vừa rồi Võ Vô Địch chỉ là đánh hắn một chút, cũng không có tổn thương gì, hơn nữa Võ Vô Địch cũng là một tiểu lâu la, tiểu nhân vật phụng lệnh làm việc, Hoàng Dật loại người của trình tự này, đi tính toán với một tiểu nhân vật như thế, vậy có vẻ rất ấu trĩ.

Bất quá, chỉ cần chạm đến tới điểm mấu chốt của Hoàng Dật, vậy không giống nhau, hắn sẽ điên cuồng trả thù gấp mười gấp trăm lần. Giới hạn của hắn, cũng là người hắn quan tâm nhất, ví dụ như Tiểu Quần Quần, Tần Thời Vũ các nàng. Đi tới Thế Giới Thứ Hai, chỉ có hai đoàn người đã từng chạm đến giới hạn của hắn, một là ba người Trần Úc Tịch, còn lại cũng là đám người Phong Chí, đây là hai lần ra tay giết người của hắn.

Lúc này, Võ Vô Địch hồi phục tinh thần, cắn cắn môi, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Hoàng Dật, sau đó hắn ta lập tức xoay người chạy, chạy qua hướng tổng bộ công hội.

Mà vài người còn lại đều phản ứng lại, lập tức chạy về tổng bộ công hội của mình, đây là một tin tức lớn, phải đích thân báo cho cao tầng trong công hội.

Không bao lâu, Võ Vô Địch liền đi tới lều vải của tổng bộ công hội, gặp được hội trưởng của công hội Du Cửu Chi Lộ, đồng thời cũng là cao thủ top 10 trên bảng đẳng cấp của khu Trung Quốc, Du Cửu Chi Lộ. Lúc này, gã đang họp với một đám cao tầng của công hội, tựa như đang thương thảo chuyện quan trọng gì.

"Đại ca, Miểu Sát tới!" Câu đầu tiên Võ Vô Địch nói, đã chấn kinh toàn bộ người trong lều vải

"Chuyện gì xảy ra?" Du Cửu Chi Lộ là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, tương đối trầm ổn, thần tình rất nhanh thì khôi phục trấn định, bình tĩnh hỏi thăm.

Kế tiếp, Võ Vô Địch đem tất cả đã phát sinh trước đó nói ra từ đầu chí cuối, trong giọng nói đối với Hoàng Dật có một tia cảm kích.

Nghe xong Võ Vô Địch nói, người trong lều vải nhất thời im lặng, trong không khí tràn ngập một sự ngưng trọng.

"Không ngờ rằng, chuyện chúng ta lo lắng nhất vẫn xảy ra." Qua một hồi, một người nam hơn hai mươi tuổi xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài một hơi.

"Tên khốn Miểu Sát này cũng tới quá không phải lúc, chúng ta đều ở chỗ này chờ gần một tháng, tối hôm qua mới đem phương án quyết định xong, ngày kia chuẩn bị vào thành, không ngờ rằng hắn lại nhảy ra tại thời khắc mấu chốt này!" Một người tráng hán khôi ngô tức giận mắng một tiếng.

Lúc này, cao tầng trong lều vải đều nghị luận lên, có tiếng mắng, có tiếng cảm khái, có tiếng nghi hoặc, các loại âm thanh đan vào cùng một chỗ. Hoàng Dật đến, trực tiếp đạp ngã tất cả kế hoạch của bọn họ.

"Đại ca, hiện tại thế cục đột biến, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?" Lúc này, một nữ chiến sĩ oai hùng hướng Du Cửu Chi Lộ hỏi.

Cao tầng còn lại tất cả cũng đều nhìn chằm chằm Du Cửu Chi Lộ, đợi gã lên tiếng.

Du Cửu Chi Lộ nhìn quanh mọi người một lần, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chúng ta rút đi!"

Không khí nhất thời bị kiềm hãm, mỗi người đều hai mặt nhìn nhau.

"Đại ca, lẽ nào chúng ta cứ như vậy bỏ qua Long Đô?" Tráng hán trước đó tức giận mắng Hoàng Dật không cam lòng hỏi.

"Miểu Sát đến, ai là đối thủ của hắn?" Du Cửu Chi Lộ nhìn chằm chằm vị tráng hán kia, hỏi ngược lại một tiếng: "Lẽ nào bốn mươi vạn người của bốn công hội chúng ta có thể giết được hắn? Cậu quên ba mươi vạn người của Phong Chí bọn họ là chết như thế nào sao?"

"Nhưng mà chúng ta không giống với đám rác rưởi Phong Chí kia! Đại ca cũng là cao thủ của khu Trung Quốc, mặt khác hai anh em Bất Bại và Bất Tồn của Bất Diệt công hội đều là cao thủ, đặc biệt là Bất Bại, lần trước đại lễ thường niên hắn còn được đề cử giải thưởng cá nhân tốt nhất. Ngoài ra hội trưởng của Phong Chi Quốc Độ Băng Phong Thủy Hồn trước đây cũng là cao thủ top mười của bảng đẳng cấp. Các người liên hợp lại, khẳng định có thể đánh bại Miểu Sát, hắn đơn giản cũng là năng lực quần chiến mạnh mà thôi, giết một ít rác rưởi còn không khác biệt lắm, đụng tới các người khẳng định là chỉ có đường chết, hắn dù sao còn chưa đến cảnh giới như Đao Phong, Long Thứ." Tên tráng hán kia phản bác
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.