Bất tri bất giác, một giờ trôi qua.
Hoàng Dật suy nghĩ lâu như vậy, vẫn như cũ không có manh mối gì, mắt thấy đã đến giờ ăn trưa, hắn rời khỏi Thế Giới Thứ Hai.
"Ăn cơm!" Vừa rời khỏi Thế Giới Thứ Hai, Hoàng Dật nghe thấy được âm thanh của cai ngục ngoài phòng giam, sau đó, một chén cơm trắng và đĩa rau xanh được đưa đến.
Hoàng Dật đem cái nhẫn tháo xuống, sau khi giấu đi, mới chậm rãi đi ra ngoài.
Bữa trưa vẫn là rau xanh cơm trắng như cũ, Hoàng Dật đã sớm thành thói quen, cầm lên bình tĩnh ăn, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì.
"Sau cuối tuần, thời hạn giam giữ của mày sẽ kết thúc, có thể chuyển tới nhà tù công cộng." Cai ngục ngoài cửa đề phòng nhìn chằm chằm Hoàng Dật, nhắc nhở.
Hoàng Dật không hề có cử động khác, tiếp tục ăn, tựa như không có nghe thấy.
Hai gã cai ngục ngoài cửa có chút ngoài ý muốn, đối với phạm nhân bình thường mà nói, đây là một tin tức tốt, trong nhà tù công cộng có thể nói chuyện với phạm nhân khác, mỗi ngày sẽ không giống phòng giam riêng này. Nhưng hiện tại Hoàng Dật lại mặt không biểu tình, không hề toát ra vẻ mừng rỡ, tựa như chuyện gì đều đã không thể khiến cho hắn dao động.
Bọn họ không biết chính là, Hoàng Dật đã không tính là một phạm nhân, ý thức của hắn đã có thể tiến vào Thế Giới Thứ Hai, cũng không có gì khác so với những người kia trong nhà tù công cộng, tự nhiên sẽ không cảm thấy động tâm đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-giam-anh-hung/141208/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.