Huyền Ảnh không biết tự lượng sức của bản thân lại dũng cảm tự đề cử mình. Còn đạo diễn Lâm thì không biết có phải do quá tuyệt vọng nên gì cũng dám làm bừa hay không mà có thể thấy ý kiến của cậu nghe lọt tai cho được. Vì vậy hiện tại mới có cái cảnh tượng kỳ quái thế này.
Diệp Sâm dựa lưng vào tường, yên lặng nhìn hai người kia đang chẳng khác gì diễn tuồng trên sân khấu. Anh thậm chí cảm thấy bản thân mình dường như đang nằm mơ, cho rằng mọi chuyện trước mắt chẳng hề chân thực chút nào.
Đạo diễn Lâm hớn hở đi vài vòng quanh Huyền Ảnh, tốc độ mỗi vòng đều chậm rì rì, đến nỗi hai chân sắp quấn vào nhau tới nơi. Ông ta vừa híp mắt quan sát cậu một cách tỉ mỉ vừa đưa tay áng chừng mái tóc đen dài, sau lại vỗ vai cậu, vô cùng hài lòng gật đầu.
Huyền Ảnh trợn to hai mắt, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt mong đợi nhìn đạo diễn Lâm đã đi vòng quanh mình hồi lâu. Thấy ông ta gật gù tán đồng, cậu mới vui mừng, mắt sáng hơn gấp mấy lần, tần suất chớp mi cũng nhanh hơn thấy rõ.
Thế này… trông chẳng gì đang chọn gia súc… mà nói gia súc cũng chả sai chút nào…
Diệp ảnh đế thần kinh bị căng thẳng nên chỉ biết dời tầm mắt sang nơi khác.
Đạo diễn Lâm rốt cuộc dừng bước, mỉm cười gật đầu khen: “Ngoại hình rất tốt! Rất phù hợp với vai diễn! Cậu có biết nhân vật này là dạng người thế nào không?”
Huyền Ảnh lắc đầu trả lời, “Không biết.”
“Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-yeu-ngoc-nghech-cua-diep-anh-de/1731321/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.