Kết thúc một ngày quay, Huyền Ảnh theo Diệp Sâm về khách sạn nghỉ ngơi. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ xong, tinh thần thoải mái, cậu chợt nhớ đến mình còn có chuyện quan trọng phải làm. Thế là ngay cả khi cầm điện thoại chơi cậu cũng không thấy yên lòng chút nào, đến TV cũng chẳng có tâm trạng để xem. Chờ cho Diệp Sâm từ phòng tắm bước ra, hai mắt cậu lập tức sáng ngời, xông đến trước mặt anh như tia chớp, “Chủ nhân!”
Diệp Sâm dường như đã quen với việc mỗi ngày đi ra cửa nhà tắm sẽ phải chịu cảnh này nên cũng chả còn thấy kinh ngạc nữa, chỉ hơi nhíu mày, quan sát Huyền Ảnh từ trên xuống dưới, “Sao lại không mặc quần áo?”
“Nóng lắm!” Cậu đưa tay nới lỏng lưng của chiếc quần cộc rộng thùng thình trên người, giận không thể ném nó xuống đất luôn. Thực ra như vậy cũng đã mát mẻ lắm rồi, chỉ là bản thân cậu không muốn mặc quần áo mà thôi.
Diệp Sâm mặc kệ, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy phần kịch bản hôm nay mình và Chu Tiềm thảo luận lên, “Lúc sáng nói đoạn này cậu nghe không hiểu phải không? Bây giờ tôi giảng lại cho cậu.”
“Oh!” Huyền Ảnh lập tức nghe theo lời của chủ nhân, ân cần lấy ghế cho anh, xong cũng bê một chiếc cho bản thân.
Diệp Sâm chưa từng phân tích kịch bản cho người ngoài nghề bao giờ, thực sự ra trong lòng anh cũng muốn nhân cơ hội này dạy ít chữ cho Huyền Ảnh. Ai ngờ vừa mới nói được hai ba câu, anh đã trở nên hoàn toàn mất tập trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-yeu-ngoc-nghech-cua-diep-anh-de/163064/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.