Sau khi Diệp Sâm tìm được cớ để bỏ trốn liền từ dinh thự Diệp gia chạy trối chết về nhà mình, không quên kéo theo Tiểu Hắc đã lén biến thành nguyên hình từ lâu. Điều này làm cho anh hai Diệp tiếp tục thắc mắc, Huyền Ảnh đã ra ngoài bằng cách nào? Thế nhưng Diệp Sâm đã muốn giấu thì đương nhiên sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi gì, chỉ cố duy trì gương mặt tê liệt, giấu kín biểu cảm của mình không cho người khác nhìn ra. Đợi lúc về đến nhà, việc đầu tiên Tiểu Hắc làm đó là biến về thành Huyền Ảnh rồi từ chuồng ngựa chạy đến phòng ngủ của Diệp Sâm. Lúc bấy giờ anh đang thay quần áo, nghe được động tĩnh phía sau cũng không thèm quay đầu lại, chỉ đưa tay ném áo ngủ qua cho cậu, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, “Mặc vào.” Huyền Ảnh tay chân luống cuống lấy áo ngủ đang trùm trên đầu xuống, lòng không cam nguyện. Cậu buộc đai lưng xong xuôi liền bước đến thăm dò chủ nhân, cười ngây ngô: “Chủ nhân, có phải ngài đang bực bội không?” Diệp Sâm liếc mắt nhìn Huyền Ảnh, nghĩ rằng khả năng quan sát nét mặt của tên ngốc này cũng khá lắm. Mọi người từng cho rằng rất khó để nhận biết được cảm xúc thật sự của Diệp Sâm, thế nhưng con ngựa trước mắt lại có thể. Tuy nhiên biết được thì đã sao, cậu ta cũng chẳng quan tâm chút nào, trái lại còn dựa vào đó mà càng khiến cho người ta tức chết. “Phải, tôi đang rất bực bội. Lúc sáng tôi đã bảo cậu dậy mau, cậu lại không chịu nghe. Nếu như chẳng phải khi đó có người đúng lúc điện thoại cho tôi, không chừng bây giờ tôi còn đang bị anh hai tra hỏi đủ thứ rồi! Nếu như thân phận của cậu mà bị bại lộ, cậu có biết sẽ có hậu quả gì không? Chuyện này mà còn xảy ra lần nữa thì ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng không cứu nổi cậu đâu!” Diệp Sâm phát giác ra rằng muốn đối phó với một ngựa ngu xuẩn thế này thì không thể nói lời quanh co mà phải vào thẳng vấn đề quan trọng luôn mới được. Thế nhưng ngay từ ngày đầu tiên biến thành người, Huyền Ảnh đã bị Diệp Sâm đe dọa hết lần này đến lần khác, vốn không biết sợ là gì nữa rồi. Nghe anh nói chuyện nghiêm túc như vậy, cậu cũng chỉ nửa tin nửa ngờ rụt cổ, cười lấy lòng, “Em không cố ý mà. Đó là do em chưa tỉnh ngủ, nếu không chắc chắn em sẽ nghe lời chủ nhân!” Nói xong, cậu tiến sát tới liếm nhẹ mặt Diệp Sâm. Cảm giác mềm mại ươn ướt trên làm khóe mắt Diệp Sâm run lên, cả người căng cứng. Diệp Sâm xoay lưng đi ra ngoài, biểu cảm rất nghiêm túc, “Lát nữa Đỗ Phong, là người đại diện của tôi sẽ tới. Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn đợi trong phòng, muốn xuống phải mặc quần áo chỉnh tề vào. Còn nữa, không được gọi tôi là chủ nhân, nghe chưa?!” “Biết rồi! Tiểu Sâm!” “Cái gì?” Diệp Sâm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn gương mặt đang nhe răng cười tươi rói kia hỏi, “Cậu mới gọi tôi là gì?” “Tiểu Sâm chứ gì! Em thấy gọi thế thân mật hơn nhiều nên em sẽ không gọi ngài là Diệp Sâm nữa đâu! Ông nội, bà nội, ba, mẹ, ngay cả cô dì chú bác trong điện thoại chủ nhân cũng… ách… đều gọi như thế mà!” Huyền Ảnh nói đến thiếu chút nữa suyễn luôn, lời vừa dứt cậu còn ưỡn ngực lên kiêu ngạo, ánh mắt nhiệt tình như muốn nói, “Em rất thông minh phải không, khen em đi!” Lúc này đầu Diệp Sâm đã đầy hết hắc tuyến, anh trầm giọng dạy dỗ: “Không biết lớn nhỏ, nhìn cậu cũng chỉ chừng hai mươi tuổi thôi mà dám gọi tôi như thế à?” Huyền Ảnh nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, cảm thấy khó hiểu quá chừng. Sau cậu lại lúng túng gãi tai hai ba lần, thậm chí còn đưa ngón cái vào miệng gặm, cuối cùng ánh mắt đột nhiên sáng lên. Cậu cười to, đưa tay muốn chọt lỗ mũi chủ nhân mình, “Đại Sâm!” Diệp Sâm quyết định không thèm nhìn Huyền Ảnh nữa, mi tâm anh lúc này đã nhăn thành chữ “Xuyên” (川) mất tiêu. Anh cầm lấy ngón tay đang để trước mũi mình, kéo ai kia vào nhà tắm, sau đó vén tay áo của mình và cậu lên, mở vòi nước rửa tay cho cậu, nghiêm khắc lên tiếng, “Có biết tóc rất bẩn không hả? Tay đã sờ tóc rồi thì không được cho vào miệng, biết chưa?” Tuy Huyền Ảnh để yên tay cho Diệp Sâm rửa, nhưng trên mặt lại có vẻ không phục, “Hôm nay em có thấy ông mèo nằm phơi nắng, ổng lấy móng vuốt sờ đầu sau đó liếm, sao ổng không chê dơ?” Anh mặc kệ việc cậu dường như đã quen gọi lũ động vật ở khắp nơi là “ông”, chỉ thong thả trả lời: “Chính vì vậy nên mèo mới chỉ có thể sống hơn mười năm thôi.” “Ờ nhỉ…” Huyền Ảnh gật đầu xong liền tích cực rửa sạch móng của bản thân, híp mắt cười, “Đại Sâm nói có lý lắm!” Diệp Sâm mím môi, xoay người bước đi. Huyền Ảnh cười hà hà, chân trước chân sau bước ra ngoài, nghe giọng nói của quản gia ở lầu dưới liền vịn lan can nhìn xuống, thấy được khách đã đến. Cậu bỗng nhớ tới lời Diệp Sâm căn dặn, khổ não xoắn xuýt hồi lâu, sau mới quyết định chạy về phòng lấy quần áo chậm chạp mặc vào. Quần áo Diệp Sâm đa số đều chỉ được mặc vài lần, vậy nên toàn bộ hầu như còn rất mới. Anh đã mang mấy bộ đồ của nhiều năm trước để vào một góc tủ quần áo cho Huyền Ảnh. Do nghĩ rằng dù có đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không chịu mặc, vậy nên tạm thời Diệp Sâm quyết định không mua thêm. Những bộ quần áo này Huyền Ảnh mặc vào vậy mà lại rất vừa, còn bản thân cậu thì cảm thấy mình cứ như đang bị bắt trói vậy. Cậu không thèm soi gương, khó chịu đưa tay kéo chỗ này kéo chỗ kia, ưỡn tới ẹo lui nửa ngày mới gượng gạo xuống lầu. Lúc này Đỗ Phong đang ngồi trên sô pha, lấy xấp kịch bản trong túi hồ sơ ra đặt lên bàn trà, rút một điếu thuốc đưa cho Diệp Sâm, không quên lấy một điếu cho mình, “Lựa chọn nhiều lần lắm rồi rốt cuộc mới tìm thấy một bộ phim có triển vọng và tính khiêu chiến cao thế này đó, đạo diễn là Lâm Sinh, dàn diễn viên trong ngoài nước đủ cả. Cậu xem thử trước đi, nếu không thích thì tôi sẽ tìm bộ khác.” Diệp Sâm gật đầu, miệng nhả ra một làn khói, tay nhanh chóng lật kịch bản ra xem sơ. Anh không đọc kỹ đã ném xấp giấy sang bên, gác chân tựa lưng vào sô pha, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Đỗ Phong cười nói: “Này! Sao cậu lại thế chứ? Tìm vạn dặm mới có được một bộ phim thế này mà cậu lại ghét bỏ à? Chúng ta cũng nên học vài thế võ rồi tiến quân vào Hollywood đi thôi. A? Cậu này là…” Diệp Sâm vừa nghe liền biết là Huyền Ảnh. Anh nương theo tầm mắt của Đỗ Phong quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy được cậu đang hấp ta hấp tấp chạy xuống cầu thang, thêm hai ba bước nữa đã thấy người chạy đến trước mặt, ngồi xuống bên cạnh mình. Cậu ngước mắt lên nhìn Đỗ Phong với vẻ tò mò rồi lập tức nhe ra tám chiếc răng nở nụ cười đúng chuẩn, “Xin chào!” Đỗ Phong chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày một người nào đó từ trên lầu hai nhà Diệp Sâm chạy xuống như thế. Vậy nên hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Hiện được nhìn người ta ở khoảng cách gần, hai mắt hắn sáng rực hẳn lên, “Wow! Đẹp trai quá nha! Không biết xưng hô với cậu thế nào?” Huyền Ảnh biết mình được khen nên rất tự hào, ngồi thẳng lưng đáp, “Tôi là Huyền Ảnh, là bạn của Đại Sâm!” “Phụt… Khụ…” Đỗ Phong nghe xong liền bị sặc, phải đứng lên ho liên tục mấy cái, sau mới nhìn Diệp Sâm cười điên cuồng, “Đại Sâm…Ha ha… Má ơi đau bụng quá…” Diệp Sâm liếc hắn, “Cười xong chưa? Cười xong thì chúng ta tiếp tục bàn chuyện.” “Cười… khụ… cười xong rồi.” Đỗ Phong cầm kịch bản trên người mình lên, nói, “Muốn bàn chuyện gì? Nhưng trước tiên xem kỹ cái này đã. Tôi đã tốn biết bao công sức mới tìm được, chả lẽ cậu thích hành hạ tôi vậy sao?” Diệp Sâm nhếch miệng, tay cầm lấy kịch bản, đọc một cách chậm rãi. Huyền Ảnh ngồi ở bên cạnh tò mò nhìn sang, không biết thứ anh đang cầm trong tay là gì, thế nhưng sau đó cậu cũng không có hứng thú quan tâm nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn điếu thuốc đang ngậm trên miệng Diệp Sâm, tàn lửa lúc sáng lúc tắt, dáng vẻ nhíu mày của anh lúc này trông đẹp cực kỳ, khác với lúc giận dữ rất nhiều, đoán rằng nguyên nhân chính là do thứ này mà ra. Vì đây là lần đầu tiên Huyền Ảnh được nhìn thấy điếu thuốc lá, vậy nên trong lòng hiếu kỳ vô cùng. Cậu không kiềm được tiến sát tới ngửi ngửi, không ngờ đột ngột hít phải một đợt khói thổi ra nên bị sặc, ho khan không ngừng. Diệp Sâm thấy thế liền dừng động tác, nhìn thoáng qua Huyền Ảnh. Sau đó anh nhanh chóng vùi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn. Đỗ Phong chứng kiến một loạt chuyện xảy ra mà cảm thấy kinh ngạc. Hắn biết bình thường Diệp Sâm không hút thuốc lá, chỉ có khi nào phải xem kịch bản mới làm một điếu, có thể nói đây là thói quen khó bỏ từ rất lâu. Thế nhưng không ngờ bây giờ anh lại có thể vì một người như Huyền Ảnh mà dứt khoát dập thuốc, quả thực là kỳ tích mà. Không biết Huyền Ảnh này lai lịch thế nào, tên thì nghe có vẻ kỳ lạ, người cũng kỳ lạ, ngay cả mái tóc dài này cũng đáng nghi ngờ nốt. Huyền Ảnh nhìn đoạn thuốc còn lại nằm trong gạt tàn, tò mò nhặt lên vừa định ngửi đã bị Diệp Sâm giật lấy, thuận tiện lấy chiếc điều khiển từ xa nhét luôn vào tay cậu, “Xem TV đi.” Huyền Ảnh lập tức bị dời đi sự chú ý. Hiện tại cậu khá thích xem TV nên rất vui vẻ ấn nút nguồn trên remote, nhấc hai chân lên ngồi xếp bằng ngay ngắn trên sô pha. Sau khi thấy Huyền Ảnh đã chịu yên, Diệp Sâm mới tiếp tục xem kịch bản, đọc xong thì trầm tư trong chốc lát rồi mới gật đầu, “Được rồi, muốn quay thì quay.” “Cảm tạ trời đất, tạ ơn tổ tông!” Đỗ Phong vui mừng ra mặt, nhưng lại thở dài: “Haiz, nhìn cậu bây giờ xem ra nhiệt huyết đóng phim đã giảm rồi, tôi cũng theo đó mà thấy lòng mình lạnh lẽo quá đi! Cậu cũng biết đó, về khoản kịch bản, công ty chúng ta không được mạnh lắm. Nếu không có ảnh để là cậu chống lưng, e rằng ngay cả một cơ hội phát triển nhỏ nhoi còn không có. Bộ phim lần này triển vọng như vậy, đoán chừng Diêu tổng sẽ cho thêm vài diễn viên xinh đẹp vào diễn để lấy miếng cũng nên.” “Chỉ một bộ thôi thì cũng vô dụng, có để tâm mà không có làm, cuối cùng vẫn tốn công vô ích.” Diệp Sâm nhàn nhạt nói một câu xong liền bưng ly trà lên nhấp một ngụm, “Hơn nữa…” “Ha ha ha ha… khặc khặc…” Một trận cười ầm đột ngột vang lên cắt đứt lời anh định nói. Đỗ Phong kinh ngạc nhìn Huyền Ảnh đang vừa cười vừa nghiêng ngả tựa vào Diệp Sâm. Diệp Sâm mím môi, bất đắc dĩ quay lại đẩy cậu ra, “Cười cái gì?” “Thằng đó… nó…” Huyền Ảnh tay chỉ vào TV, miệng cười đến không thở nổi, “Ha ha ha ha… Nó vừa té lộn mèo!!” “…” Diệp Sâm xoay người lại, nói: “Chúng ta tiếp tục.” Trong thoáng chốc Đỗ Phong lập tức lấy lại tinh thần, “À, năm nay hợp đồng đã sắp đến kỳ hạn kết thúc rồi. Chuyện bên Tinh Hoàng mở lời mời cậu, cậu suy nghĩ thế nào?” Diệp Sâm im lặng một lát rồi nói, “Không nghĩ thế nào cả, không có hứng thú. Tôi định…” “Ha ha ha ha…” Tiếng cười lại lần nữa vang ầm lên, vai anh tiếp tục bị ai đó đè xuống. Trên trán Diệp Sâm, gân xanh đã lúc ẩn lúc hiện, thế nhưng anh vẫn kiên nhẫn quay sang đẩy Huyền Ảnh ra, “Lại cười cái gì nữa đây?” “Nó… nó…” Cậu còn đang cười điên cuồng không ngừng, “Miệng nó nhìn như cái lạp xưởng ý! Ha ha ha ha…” “…” Diệp Sâm cố gắng hít thở thật sâu, rồi nói với Đỗ Phong bên này, “Tiếp tục.” Đỗ Phong vừa buồn cười nhìn Huyền Ảnh đang ngửa tới ngửa lui, vừa nói với Diệp Sâm, “Hình như là cậu đó.” “Ừ, đúng rồi.” Anh đưa tay xoa thái dương, nói: “Tôi dự định tự thành lập công ty, muốn lui về sau sân khấu.” Đỗ Phong sửng sốt, hỏi: “Đột ngột vậy?” “Cũng không đột ngột gì đâu, tôi đã nghĩ rất lâu về chuyện này rồi…” “Ha ha ha ha…” Huyền Ảnh vẫn không sợ chết, vừa cười vừa ngã vào đùi Diệp Sâm, dùng hai tay đập vào sô pha liên tục chẳng khác gì thằng điên. Lúc này sắc mặt Diệp Sâm đã đen không khác gì đáy nồi. Anh giương mắt nhìn TV, thấy trên đó đang phát bộ “Đông Thành Tây Tựu”. Tay cầm điều khiển từ xa chuyển sang kênh thời sự, anh nói: “Ngồi yên, tìm hiểu chút ít tin tức cho tôi.” “Phụt… Ha ha ha ha ha ha…” Đỗ Phong nghe tới đây xong liền đột ngột phun hết trà trong miệng ra, cười đến chảy nước mắt luôn. Huyền Ảnh bên cạnh vẫn còn đang vì tình tiết hài trong phim mà chưa ngừng cười được. Vậy là cả hai tựa như vừa hít bóng, càng ngày càng cười một hăng hái hơn. Diệp Sâm: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]