Trợ lý Dương nghe được tiếng ồn liền quơ quàng mặc quần áo vào rồi chạy ra khỏi phòng. Khi trông thấy Tiểu Hắc quỳ rạp trên mặt đất ngủ say thì cả người cậu lập tức dại đi, đứng ở cửa tầm nửa phút mới lộ ra vẻ mặt khổ sở như bị áp bức. Trợ lý Dương nước mắt lưng tròng, dùng tay chỉ lên trời thề thốt: “Anh Sâm! Em thực sự đã buộc nó rất rất rất kỹ rồi! Thật đó!!”
Cơn giận trong mắt Diệp Sâm lúc này đã giảm bớt, anh gật đầu nói: “Được rồi, dắt nó đi đi.”
Tiểu Hắc vừa bị người ta đạp vào mũi đã giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở to vô tội. Nó thấy anh giơ lòng bàn chân trước mặt mình liền vươn lưỡi dài ra liếm. Gương mặt Diệp Sâm bỗng chốc trở nên méo mó. Nơi đó chính là chỗ nhạy cảm nhất của anh, ngoại trừ lúc nhỏ thường bị mấy vị phụ huynh ở nhà trêu chọc cầm lấy cù lét ra, khi lớn lên anh hoàn toàn không cho phép bất cứ ai chạm vào. Lúc này lòng bàn chân bị liếm khiến cho Diệp Sâm ngứa đến khó chịu, ý muốn đạp chết con ngựa này càng lúc càng trào dâng.
Trợ lý Dương dựa theo ánh đèn mờ nhìn sắc mặt Diệp Sâm, nhìn xong liền biết anh đã sắp đến giới hạn phát điên rồi. Cậu vội vã chạy tới túm cổ hắc mã, đồng thời đẩy miệng nó sang một bên, muốn lôi cái thứ không biết trời cao đất rộng này ra khỏi phòng. Kỳ lạ thay Tiểu Hắc lần này lại không phản kháng, chậm rãi bước đi.
“Khoan đã.” Diệp Sâm bỗng dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-yeu-ngoc-nghech-cua-diep-anh-de/163053/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.