Lục Phỉ Nhiên cảm thấy bản thân thật là một thằng ngu, sao lại nghĩ Tiểu Như sẽ vì cậu mà giữ bí mật chứ? Nhưng lúc đó cậu thật sự bị bám đến phiền.
Có đồng sự đến bóng gió hỏi cậu, cậu vừa không phủ nhận bởi vì người cậu thích đúng là đàn ông, nhưng cũng không thừa nhận, cậu không nhất định phải công bố đời tư của mình ra ngoài.
Vì thế lại có tin đồn bởi vì bị Lục Phỉ Nhiên cự tuyệt, Tiểu Như thẹn quá hóa giận trả thù, cố ý bóp méo tính hướng của cậu. Dù sao trăm nghe không bằng một thấy, mọi người thấy khí tràng của Lục Phỉ Nhiên cũng rất chính trực, không giống gay chút nào. Bởi Lục Phỉ Nhiên mỹ mạo có tiếng nên trong công ty không ít người bàn ra tán vào, nhất thời lời đồn đãi xôn xao.
Lúc này Phương Úy Nhiên đứng ra nói hai câu, tỏ vẻ công ty cũng sẽ không tham cứu đời tư của nhân viên, tính hướng không có tội, không bởi vậy mà kỳ thị thậm chí khai trừ nhân viên. Những nhàn ngôn toái ngữ* mới bình ổn một ít.
* Lời nói linh tinh không căn cứ.
Lục Phỉ Nhiên hơi ủ rũ, nhưng cậu cảm thấy nếu mình và Thiệu Thành ở cùng một chỗ, bị come out cũng cao hứng nhận.
Lời đồn đãi truyền tới truyền đi thế nhưng lại có dị bản, có người nói thật ra cậu là song tính luyến (Bisexual),nam nữ đều ăn, sinh hoạt cực kỳ dâm loạn. Trời ạ, còn sinh hoạt dâm loạn, cậu căn bản không có sinh hoạt có được không?
Oan uổng quá, rõ ràng cậu vẫn còn là một nông thôn tiểu xử nam! Nhưng việc này Lục Phỉ Nhiên phải giải thích sao đây? Trừ bỏ bày thái độ thanh giả tự thanh ra, cậu còn có thể làm thế nào nữa?
May mắn mọi người sẽ không đối chuyện không rõ thật giả nhiệt tình được bao lâu, qua một tuần không có ai nói chuyện này nữa. Có tổ trưởng bảo vệ, Lục Phỉ Nhiên làm việc trong công ty cũng không có trở ngại, mặc dù có mấy đồng nghiệp mang chút bài xích lạnh nhạt. Nhưng thứ khiến Lục Phỉ Nhiên khá thoải mái chính là Tiểu Như không còn quấn lấy cậu nữa.
Cuối tuần thứ hai Lục Phỉ Nhiên lại đến nhà hát kịch, lần này không gặp Thiệu Thành nhưng lại gặp mẹ Thiệu Thành, tuần trước bà thân thiết cho cậu khăn giấy.
Thiệu Thành không đến khiến Lục Phỉ Nhiên mất mát, cậu biết mình đả thảo kinh xà, càng khiến cho anh tránh né cậu hơn, có thể sẽ không đến nữa. Vốn Thiệu Thành có thể bồi mẹ mình đi, hiện tại lại bởi vì trốn mình nên không tới, có phải cậu làm quá rồi không?
Lưu Vân Chi nhìn thấy Lục Phỉ Nhiên cũng rất kinh hỉ, cho đây là duyên phận, chủ động qua kết bạn với cậu, "... Cậu thích cái này sao? Hiện tại người trẻ tuổi thích những thứ lỗi thời này cũng chẳng mấy ai."
Lục Phỉ Nhiên được sự dịu dàng mẫu tính của bà Lưu chữa khỏi không ít, được khích lệ, "Bà nội cháu rất thích cái này. Cháu từ nhỏ đã đi theo nghe, còn có thể xướng vài câu."
Càng trò chuyện, hai người càng ăn ý, ngồi chung với nhau hứng thú thưởng thức hết vở kịch, còn thảo luận dọc đường nữa. Lục Phỉ Nhiên ngồi xe bus tới, Lưu Vân Chi rất thích bạn nhỏ này, hẹn cậu cuối tuần lại đến xem kịch, thuận đường chở cậu về nhà.
Lục Phỉ Nhiên vốn có ý làm quen với bà, đương nhiên không chối từ.
Trên đường Lưu Vân Chi mới nhớ tới hỏi: "Tiểu Lục là người ở đâu vậy?"
Lục Phỉ Nhiên trả lời: "Cháu là dân bản xứ, ở trấn nhỏ C, là một địa phương hẻo lánh, chắc dì chưa nghe nói đến."
"Hả?" Lưu Vân Chi nhớ ra rồi, mơ hồ có chút ấn tượng, bà nhớ hình như cũng có một cậu nhóc cực kì xinh đẹp, hơi hơi giống Lục Phỉ Nhiên trước mắt. "Dì từng đi tới đó rồi! Mấy năm trước... Ừm... Đại khái là bốn hay năm năm trước gì đó, lúc đó dì bị lạc đường ở một phố cũ trong trấn được một cậu nhóc chỉ đường, nó còn dẫn theo một con mèo, là một con mèo mắt hai màu, trông rất mập."
Lục Phỉ Nhiên cũng nhớ ra rồi, cậu có chút kích động: "A?"
"Sao vậy?"
"Cháu chính là người kia!" Lục Phỉ Nhiên nói.
Chờ cậu rạo rực trở về nhà, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, cậu vốn nên hỏi thăm tin tức của Thiệu Thành, kết quả trò chuyện với bà Lưu vui quá, hoàn toàn đem chuyện này quên mất.
Song bà Lưu thích cậu như vậy, họ cũng hẹn cuối tuần cùng nhau xem kịch, lần sau nhớ rõ trộm hỏi thăm chuyện của Thiệu Thành là được.
Cậu vừa mở cửa, một con mèo nhỏ chui ra từ dưới sô pha, nhìn cậu kêu meo meo.
Đây là một trong mấy đứa con của Đại Soái, tên là "Thiếu Soái", tiểu gia hỏa này cùng với loại mẫu đơn được gieo dưới bùn đất quê nhà bị cậu mang lên đây, làm bạn với cậu trong thời gian tha hương.
Thiếu Soái và Đại Soái cao lãnh hoàn toàn khác nhau, nó rất dính người, cậu đi đâu cũng theo nấy, có thể một đường níu ống quần cậu.
Lục Phỉ Nhiên cao hứng ôm con mèo nhỏ lên: "Mày nói xem tao với anh ấy có phải đặc biệt có duyên không? Thì ra tao đã sớm gặp qua mẹ anh ấy. Dì còn rất thích tao!"
Còn nói: "Nếu anh cũng có thể đối xử nhiệt tình với tao giống như mẹ anh ấy thì quá tốt rồi."
Nghĩ thêm, cảm thấy không đúng, "Không, nếu để mẹ anh ấy biết tao đang theo đuổi con trai mình, chắc sẽ không đối xử tốt với tao như vậy đi. Ai... Dụng tâm kín đáo thế, có bỉ ổi quá không?"
Tiểu miêu: "... Meo?"
Lục Phỉ Nhiên ngồi ở trên sô pha vuốt lông mèo ngẩn người, tự hỏi rốt cuộc phải dùng cách gì để tiếp cận Thiệu Thành đây, vắt hết óc cũng không ra chủ ý nào.
Hiện tại cậu xem như hiểu được lời khuyên lúc trước của bạn cùng phòng, cậu chưa bao giờ hẹn hò, cũng chưa bao giờ chấp nhận tình yêu của người khác, chưa từng theo đuổi ai, cũng không để cho người khác theo đuổi mình, cho nên một chút kinh nghiệm đều không có, dẫn đến hiện giờ không biết phải làm sao!
... Không được, đây là lúc nên thỉnh ngoại viện.
Lúc Lục Phỉ Nhiên đến quán trà, Tạ Khôn đã chờ ở đó.
Tạ Khôn mấy năm nay cao hơn, nhưng thân thể vẫn gầy yếu như cũ. Lúc lên đại học cậu thay cặp kính mảnh bằng kính sát tròng, lộ ra một đôi mắt hẹp dài, lông mi dày rủ xuống, chiếc cằm nhọn mũi cao môi mỏng, tướng mạo có vẻ lãnh diễm.
Lúc còn học ở cao trung cậu ta mặt tro mày xám khiến mọi người nhìn không ra, sau khi lên đại học Tạ Khôn hơi thay đổi một chút cứ như biến thành người khác. Cậu ta rõ ràng xuất thân từ một gia đình công nhân ăn lương bình thường ở trấn nhỏ, nhưng thay tây trang, sống lưng thẳng tắp ngồi ở đây thì giống như quý công tử kim mã ngọc đường*, làm người khác do dự không dám tiếp cận. Có điều như vậy thực thích hợp với hình tượng luật sư của cậu, khá dọa người, bộ dáng đáng tin cậy.
*Kim mã ngọc đường: nói đến cuộc sống sang trọng của những quan lại có tài văn học.
"Tạ Hồ Lô!" Cuối tuần, Lục Phỉ Nhiên đổi lại sơ mi quần bò, phất tay cao hứng gọi.
Tạ Khôn nhìn thấy cậu, khí tràng lạnh lẽo khi đối mặt với người xa lạ trong nháy mắt biến mất, cả người như là bánh mật ướp lạnh bị đặt trên lò nướng, khí chất cả người nhanh chóng xẹp xuống, "Tiểu Lục!"
"Viên Sở Sở đâu? Không tới sao?"
"Chắc lại tới muộn."
Lục Phỉ Nhiên không lập tức ngồi xuống, mà đi quanh Tạ Khôn nhìn một vòng, "Wow, hiện tại nhìn cậu thật đẹp nha. Tớ mới vừa vào cửa đã thấy cậu, nhưng không dám nhận."
Tạ Khôn có chút ngượng ngùng: "Ừm, công việc thôi, yêu cầu chỉnh tề một chút."
Không bao lâu sau, Viên Sở Sở đến, cũng bị hoảng sợ y Lục Phỉ Nhiên. "Cậu điểu thương hoán pháo* à, sao đột nhiên có phẩm vị tốt như vậy? Quen bạn gái hả?"
*Sự thay đổi theo hướng tích cực
Tạ Khôn bỗng nhiên đỏ mặt, bắt đầu ấp úng.
Viên Sở Sở: "..."
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Ba người tụ họp.
Lục Phỉ Nhiên ngồi ngay ngắn, đem khó khăn trước mắt của mình cẩn thận giải bày, "Cho nên tớ phải làm cái gì? Tớ chắc chắn anh ấy đang giả bộ."
Tạ Khôn vẻ mặt kinh ngạc: "Thật là Lưu Thành kia? Cậu không nhận sai người chứ?"
Lục Phỉ Nhiên tức giận: "Anh ấy hóa thành tro tớ cũng nhận ra được. Nhưng người đó lại giả bộ không biết tớ."
Tạ Khôn lại phỏng đoán để an ủi cậu: "Nói không chừng không phải giả bộ đâu, có khi bị tai nạn xe mất trí nhớ đó!"
Lục Phỉ Nhiên: "..." Tiểu Tạ ở pháp viện thực tập đã trải qua cái gì?! Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không ổn, xảy ra tai nạn mất trí nhớ khiến cho cậu thoải mái hơn so với giả bộ không biết cậu, có phải cũng có khả năng này không? Nhưng đây cũng quá giống phim Hàn rồi. Vẫn nên đi hỏi thăm mới được.
Viên Sở Sở khoanh tay: "Tớ không hiểu nổi rốt cuộc cậu muốn gì? Cậu nói muốn hắn thừa nhận mình là Lưu Thành, sau đó thì sao? Nếu hắn thừa nhận, cậu định làm gì?"
Lục Phỉ Nhiên: "Hỏi anh ấy vì sao không từ mà biệt."
Viên Sở Sở: "Sau khi hỏi ra lý do thì sao nữa? Đây rõ ràng không phải mấu chốt."
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Viên Sở Sở xòe hai ngón tay, "Đơn giản chính là hai loại kết quả, một, cậu tha thứ cho hắn, hai, là không tha thứ cho hắn. Nếu cậu tha thứ thì sao, mà không tha thứ thì sao? Cậu muốn tuyệt giao, hay là không tính tuyệt giao với hắn? Nếu cậu không tha thứ, muốn tuyệt giao, vậy cậu muốn biết nhiều thế làm gì. Không phải hiện tại hai người không có liên hệ gì sao? Hà tất làm điều thừa. Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Lục Phỉ Nhiên nín thinh thật lâu, mới buồn rầu lên tiếng: "Anh ấy là mối tình đầu của tớ." Còn nói, "Tớ không cam lòng."
Cho nên giải quyết dứt khoát: "Không cam lòng thì truy thôi."
Nhưng cậu không có tiền, không bằng cấp cao, gia thế cũng không bằng anh ấy, còn là một lăng đầu thanh* vừa mới ra xã hội. Lục Phỉ Nhiên so sánh tình huống của hai người trong lòng, uể oải ba giây rồi lại nhanh chóng chẩn chỉnh tinh thần. Vẫn nên thử xem, thử thì chưa chắc sẽ thành công, nhưng không thử thì chắc chắn sẽ không bao giờ thành công.
* Chỉ những người làm việc không có suy nghĩ/không động não
Lục Phỉ Nhiên nghĩ: Cậu năm nay hơn hai mươi tuổi, sống trên đời hơn hai mươi năm, người có thể làm cậu nhớ thương cũng chỉ có mỗi Thiệu Thành. Cả đời có thể gặp được bao nhiêu người khiến mình thích đến mức vậy? Không chính tai nghe Thiệu Thành nói lời cự tuyệt, cứ bị tránh tránh né né thế này, làm sao cậu chết tâm được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]