Chương trước
Chương sau
Edit: Tôi

Beta: Bạn

Men say mài mòn nét cao ngạo của Lục Phỉ, đôi mắt ướt át đong đầy tính ý, cơ hồ dâng toàn bộ đến trước mặt Thiệu Thành. Ánh sáng đèn đường nhu hòa chiếu vào gương mặt thanh niên, trông như nhỏ hơn vài tuổi, ngây thơ lại chân thành.

Tâm Thiệu Thành như tan ra.

Thiệu Thành hơi mất tiếng, "Cậu say rồi."

"Em không có!" Lục Phỉ Nhiên say khướt nói, "Em muốn hỏi anh... Em muốn..." Cậu chợt nhíu mày, nghi hoặc sợ hãi, "Sao anh biến thành hai người rồi? Ai mới là thật?"

Thiệu Thành: "..." Con ma men này!

Say đến như vậy, phỏng chừng Lục Phỉ Nhiên cũng bối rối lắm.

Thiệu Thành hỏi: "Sao cậu chưa về?"

"Em chờ anh đó!... Ách, em biết em ở đó muốn nói chuyện với anh, anh sẽ giả vờ không quen biết, không để ý đến em, cho nên em mai phục ở chỗ này, anh không có cách nào tránh em!"

Thiệu Thành thật sự phục cậu, "... Tôi thật không biết cậu."

Lục Phỉ Nhiên tức giận nói: "Anh nói dối! Anh là lừa, lừa em! Anh gạt em bao nhiêu lần rồi? Em sẽ không, ách, sẽ không lại bị anh lừa nữa đâu." Qua một lát, lại ngửa đầu, lệ nóng lưng tròng, "Tại sao anh muốn lừa em? Em có chỗ nào không đúng?" Nói đến đây nước mắt ào ào chảy xuống.

Thiệu Thành tan nát cõi lòng, anh muốn hôn lên đôi mắt, ôm cậu vào trong ngực an ủi, không cho cậu tiếp tục rơi nước mắt. Nhưng nghĩ lại, Thiệu Thành chỉ có thể ra vẻ trấn định hỏi, "Nhà cậu ở đâu?"

Lời nói còn chưa dứt, càng muốn mạng hơn nữa là Lục Phỉ Nhiên trực tiếp nhào lên ôm lấy Thiệu Thành: "Anh đừng hòng! Anh lại muốn bỏ rơi em! Em sẽ không cho anh có cơ hội này nữa!"

Thiệu Thành bị cậu va phải đến thiếu chút nữa té, lui hai bước mới đứng vững. Lục Phỉ Nhiên bày tỏ tình yêu tựa như một mặt trời nhỏ, trái đâm phải đụng trong lòng anh, mãnh liệt lại nóng bỏng.

Thiệu Thành vươn tay, thật muốn ôm lấy cậu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ vỗ vỗ bả vai Lục Phỉ Nhiên, "Thả lỏng, lên xe đi, tôi đưa cậu về."

"Em không cần. Anh không thừa nhận anh là Lưu Thành, em sẽ không buông tay!" Lục Phỉ Nhiên chôn vào cổ anh, rầu rĩ nói.

"Nghe lời, Nhiên Nhiên." Thiệu Thành thở dài.

Kỳ thật anh vốn không định thừa nhận, nhưng tình huống bây giờ nếu không thỏa hiệp phỏng chừng thật sự không có biện pháp thoát thân. Dù sao Lục Phỉ Nhiên cũng đã say không ra bộ dáng gì, có lẽ đến lúc tỉnh lại sẽ không nhớ được những chuyện này, không thì anh cũng có thể nói là do cậu tự tưởng tượng ra.

Nghe đến đây, Lục Phỉ Nhiên hơi chấn động, tựa như cả cơ thể thoải mái trong nháy mắt, một luồng ấm áp truyền từ trái tim đến đầu ngón tay. Rốt cuộc cậu mới chịu buông Thiệu Thành ra.

Anh nhét cậu vào ghế phó lái, thắt dây an toàn cho cậu, "Có biết ở trên xe không được lộn xộn không? Rất nguy hiểm đó."

Lục Phỉ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Thiệu Thành ngồi vào xe, hỏi một lần nữa, "Nhà cậu ở đâu?"

Lục Phỉ Nhiên: "Không nói anh biết! Em muốn đến nhà anh!"

Thiệu Thành: "..." Anh cũng phì cười, "Nhiên Nhiên, ngoan, nói cho tôi biết."

Lục Phỉ Nhiên tựa như đứa trẻ: "Không nói cho anh biết! Anh có nhiều chuyện như vậy, đều không nói cho em biết, vì sao em phải nói cho anh biết chứ?"

Thiệu Thành hết cách, nghĩ nghĩ, chuẩn bị đưa Lục Phỉ Nhiên đến khách sạn.

Lục Phỉ Nhiên đang nhìn anh trầm mặc lái xe, còn tưởng rằng kế hoạch của mình thành công, kết quả đến một nơi bị Thiệu Thành lôi ra. Lúc đi tới cửa khách sạn, Lục Phỉ Nhiên rốt cục kịp phản ứng, bắt đẩu lôi kéo Thiệu Thành, ồn ào: "Em không muốn ở khách sạn, em muốn đến nhà anh!"

Thiệu Thành vừa đau lòng lại tức giận, hai người lôi kéo hơn nửa ngày, phiền tới cực điểm, anh đẩy bả vai của Lục Phỉ Nhiên, rống giận, "Đừng nháo!!!"

Lục Phỉ Nhiên như bị giật mình, ngây ngẩn mà nhìn anh, cuối cùng an tĩnh lại.

"Giấy căn cước của cậu đâu? Lấy ra." Thiệu Thành nói.

Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, che túi áo, "Em không muốn ở khách sạn, tại sao anh không đưa em tới nhà anh?"

Thiệu Thành: "Tại sao, tại sao, sao cậu nhiều "tại sao" quá vậy?"

Lục Phỉ Nhiên: "Tại sao không thể có nhiều "tại sao"?"

Thiệu Thành: "..." Trực tiếp vươn tay vào túi cậu lấy ví tiền.

Lục Phỉ Nhiên nói: "Những chuyện anh nói với em lúc trước, em đã suy nghĩ kỹ rồi."

Tim Thiệu Thành đập loạn nhịp một lát, không rõ mà nhìn Lục Phỉ Nhiên, chờ cậu nói.

"Anh nói đồng tính luyến ái là do thân thể giống nhau sinh ra yêu thích, tình cảm và tình dục. Em suy nghĩ rất lâu, em cảm thấy em không phải là vì thân thể giống nhau, em chỉ có cảm giác với một mình anh, chỉ mình anh mới sinh ra yêu thích, cảm tình và tình dục." Lục Phỉ Nhiên nói.

Khuôn mặt già nua của Thiệu Thành cũng đỏ lên.

"Anh nói em đi nhầm một bước có thể vạn kiếp bất phục, nhưng nếu em buông tha, em mới cảm thấy mình sẽ hối hận cả đời. Cho dù hôn nhân không được pháp luật bảo vệ cũng không sao, bị người khác nhìn bằng ánh mắt khó hiểu cũng không sao, dù sao em cũng không phải vì họ mà sống. Sinh con dưỡng cái em cũng đã nghĩ qua, không có thì không có, anh không phải có một em gái sao? Em đã thấy nhiều lần, mẹ anh thường xuyên mang con bé đến đùa, chúng ta đem con bé thành con gái nuôi không được sao? Cũng tính là có người kế nghiệp rồi." Lời nói đứt quãng tựa như hồ đồ lại tựa như vô cùng tỉnh táo.

Thiệu Thành hậu tri hậu giác cảm thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.

Lục Phỉ Nhiên là nghiêm túc.

Em thì không sao, nhưng anh lại không thể nhìn em sống trong đau khổ được.

Lục Phỉ Nhiên chỉ là người trẻ tuổi, mới ra ngoài xã hội, cũng có thể do đầu óc nhất thời không rõ ràng lắm.

Chờ em ấy... Chờ em ấy lớn hơn một chút nữa, lớn tuổi mấy tuổi nữa, trải qua chút chuyện, có lẽ sẽ hiểu rõ những lời nói hiện tại của mình có bao nhiêu buồn cười.

Thiệu Thành cố nén chua xót trong lòng, trào phúng cười hai tiếng, như khinh thường phản bác.

Lục Phỉ Nhiên thấy anh cười đến tay chân lạnh lẽo, không ngừng run rẩy, cậu lại mở ví tiền, lấy ảnh chụp luôn đặt trong đây ra, nghẹn ngào nói: "Anh xem, đây là anh, anh còn có thể không thừa nhận sao? Mấy năm nay mỗi ngày em đều mang theo bên người, mỗi ngày đều nhìn nó."

Thiệu Thành giật lấy ảnh chụp từ trong tay Lục Phỉ Nhiên, mắt cũng không nhìn một cái, trực tiếp xé.

"A!" Lục Phỉ Nhiên đau lòng tới cực độ, không nói nổi, run rẩy bắt cánh tay đối phương muốn cướp ảnh về, âm thanh như dã thú bị vây nhốt, "A!"

Thiệu Thành không để ý tới cậu, lập tức hai ba cái xé thành mảnh nhỏ, vứt vào trong thùng rác.

Mắt Lục Phỉ Nhiên đỏ hoe, đáy mắt toát lên vẻ tuyệt vọng, "Đó là ảnh chụp chung duy nhất của chúng ta..."

Thiệu Thành không nói một lời, lạnh lùng thờ ơ nhìn cậu.

Lục Phỉ Nhiên như là đứng không nổi, cậu ngồi xổm xuống, chôn mặt vào đầu gối: "Trong mắt anh em cũng giống như rác rưởi đúng không?... Xin lỗi, em sẽ không quấn anh nữa."

Cậu tự bắt xe đi.

Lúc này thật sự xác nhận Lục Phỉ Nhiên đi rồi, Thiệu Thành mới đứng lên, anh mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc và xem thường của người qua đường lục thùng rác, moi từng mảnh từng mảnh ảnh chụp ra, dùng khăn tay gói kỹ.

Anh cẩn thận đem từng mảnh nhỏ đặt ở lòng bàn tay.

Một giọt nước rơi trên khăn, nhòe thành một vùng nhỏ.

Xin lỗi.

Nhưng em không cần phải tha thứ cho anh.

Hết chương 35

Thiệu Thành chơi Lục Phỉ Nhiên mộ cú nữa mới hết ngược nha:")
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.