Edit: Phong Nguyệt
Beta: Shim
Có đôi khi Lục Phỉ Nhiên thật sự thấy kì quái, cậu vốn cảm thấy mình rất khổ sở, nhưng nhìn Thiệu Thành còn khó coi hơn mình, giống như người bị bệnh không phải mình mà là anh vậy.
Lục Phỉ Nhiên nhướng mày nhìn anh một cái, "Thiệu tổng có việc gì à?"
Thiệu Thành gần như biết bệnh tình của Lục Phỉ Nhiên đầu tiên. Anh cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Đời trước Lục Phỉ Nhiên rõ ràng không bệnh sớm như vậy. Lần đó là bởi vì hoàn cảnh công ty không tốt, lại cộng thêm việc trốn chạy, sinh hoạt mỏi mệt, thân thể suy yếu, bởi vậy bất hạnh dẫn đến bệnh biến. Lần này là bởi vì sao? Không có lý do nào cả! Lục Phỉ Nhiên thường xuyên rèn luyện thân thể, chuyện công ty hay ăn uống chắc chắn không có vấn đề, cũng không phải do điên cuồng tăng ca dẫn đến sức khỏe suy yếu. Nguyên nhân là gì chứ? Chẳng lẽ do số mệnh định sẵn?
Nếu nói như vậy, anh làm những chuyện khiến cả hai đau khổ kia còn có ý nghĩa gì? Làm trò cười cho ông trời sao?
Lục Phỉ Nhiên thấy Thiệu Thành trầm mặc không nói, muốn bỏ đi, "Không có việc gì xin nhường đường, tôi muốn vào nhà."
Thiệu Thành nhích một bước, đứng chặn trước mặt cậu.
Lục Phỉ Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bướng bỉnh nhìn anh.
Thiệu Thành khó khăn mở miệng: "Xin lỗi... Anh nghe nói..."
Lục Phỉ Nhiên cười một tiếng, không biết là trào phúng mình, hay trào phúng Thiệu Thành, "Anh có lỗi gì với tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-non-hau-da/2187627/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.