Lục Phỉ Nhiên cẩn thận lật xem, tiếp tục phát hiện rất nhiều ảnh chụp là ảnh của cậu khi chưa gặp Thiệu Thành.
Nếu người bạn thích lúc nào cũng chú ý bạn, đó gọi là ngọt ngào hạnh phúc. Nếu người bạn không thích lúc nào cũng đi theo bạn, đó gọi là stalker biến thái. Coi như là người mình thích làm như vậy, vượt qua một ngưỡng nhất định cũng rất đáng sợ.
Không, mình không nên suy nghĩ lung tung. Lục Phỉ Nhiên tự an ủi, nếu bây giờ đã là người yêu, nên tin tưởng vào anh ấy.
Cậu lập tức nghĩ ra mấy lí do biện hộ cho Thiệu Thành. Có lẽ là trước đây anh chỉ trùng hợp đi ngang qua, vô tình chụp ảnh cậu, sau này thích cậu mới phát hiện có mấy tấm này, rồi tấm này, gom vào... Nhưng có góc chụp rất chi là... Ở bên ngoài trường học cũng thôi đi, mấy tấm ở trong trường cậu đứng ở hành lang nói chuyện với ai đó, trên bục nhận thưởng, cậu và bạn học ngồi học bài ở hồ nhân tạo... Phải vô tình bao nhiêu lần mới được thế này?
Lại còn có những tấm ảnh cậu lúc nhỏ... Cậu chợt nhớ lần đầu tiên cậu chú ý tới Thiệu Thành là qua chuyện thầy Diệp biến thái cuồng luyến đồng.
Lục Phỉ Nhiên đem mấy thứ này thu xếp lại giống lúc đầu, cất vào thùng giấy. Rồi cậu cầm lên một quyển cổ tích, đắn đo lại để vào, trả tất cả như cũ.
Đóng tủ, khóa lại, thả chìa khóa về ngăn kéo.
Cậu cẩn thận dặn dò Thiệu Nhu: "Nhu Nhu, đừng nói cho anh trai em biết chuyện anh mở tủ này nhé?"
Thiệu Nhu khó hiểu, nhưng vẫn thật thà gật đầu, "Dạ vâng."
"Cám ơn em."
Thiệu Nhu lại đau lòng, "Chuyện cổ tích của em đâu?"
Lục Phỉ Nhiên: Lấy di động tìm tạm một truyện vậy.
Lúc Thiệu Thành trở về, đã sắp hừng đông.
Trong phòng im ắng, Thiệu Thành bước khe khẽ sợ đánh thức Lục Phỉ Nhiên. Tay chân anh lạnh lẽo, lại còn nặc mùi rượu, tuy thể xác và tinh thần rất mỏi mệt, nhưng cũng không dám lập tức đi ngủ. Trước tiên tắm táp sạch sẽ, khử sạch mùi rồi mới dám len lén leo lên giường.
Cuộc sống có vợ làm ấm giường thật tốt đẹp. Thiệu Thành nằm xuống không bao lâu, dè dặt nhích đến gần bảo bối, muốn ôm lại sợ đánh thức cậu.
Lúc này, một bàn tay sờ eo cậu, trượt xuống. Lục Phỉ Nhiên mở to mắt, giọng điệu lạnh nhạt, "Về rồi à?"
Trong nháy mắt, anh lại có ảo giác trở về đời trước.
Mạch máu nghẹn lại, anh không thể không chịu thua. Tiểu tổ tông này bị sao vậy? Tự dưng lại tức giận vô cớ. "Anh không có đi chơi với họ, anh không có trêu hoa ghẹo nguyệt! Nhiên Nhiên, em hãy tin anh, thực sự không có mà, không tin em có thể hỏi lão Phương."
Lục Phỉ Nhiên hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi dậy, khóa trên eo Thiệu Thành.
Chẳng lẽ là do dục cầu bất mãn nên sinh ra giận dỗi? Thiệu Thành càng nghĩ càng thấy không thể. Gần đây anh biểu hiện rất tốt mà!
Nên hỏi cái gì?
Muốn hỏi anh từ lúc chúng ta chưa quen nhau sao anh đã lén chụp nhiều ảnh của em như vậy?
Chụp em là muốn làm gì?
Tại sao lúc em còn là thằng nhóc anh lại hứng thú như vậy, anh luyến đồng?
Nhưng mọi chuyện trước sau có quá nhiều mâu thuẫn. Nếu Thiệu Thành thật sự luyến đồng, lúc cậu thổ lộ anh sẽ không thể nào từ chối. Càng không cần nói trước kia bọn họ đã sớm chung giường, anh chưa hề làm gì, là cậu thừa cơ người ta ngủ rồi hôn trộm. Cho nên Thiệu Thành không phải luyến đồng, tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ là vẫn không thể giải thích được việc chụp lén.
Lục Phỉ Nhiên đang trầm tư, đột nhiên bị một bàn tay hư đốn nào đó vuốt ve gọi cậu hoàn hồn.
"Tiểu bảo bối, muốn anh làm thế này đúng không?" Thiệu Thành nói. Trước kia Lục Phỉ Nhiên không thấy làm sao, hiện tại lại cảm giác giọng điệu của Thiệu Thành hệt như đang dỗ con nít. Nghĩ như vậy, cho tới nay, tuy rằng cậu đã chủ động hơn, nhưng quyền chủ đạo đều ở chỗ Thiệu Thành, cậu vừa vui vừa sợ, đều nằm trong lòng bàn tay anh, do anh khống chế.
Càng nghĩ càng sai, lại càng tức.
Phẫn nộ của đàn ông và tình dục chỉ cách một lằn ranh.
Lục Phỉ Nhiên gạt tay Thiệu Thành ra, từ trên cao nhìn xuống, "Em tự tới."
...
Lục Phỉ Nhiên gắt gao ôm Thiệu Thành, dường như trút giận cố ý cào lưng anh, theo cơn sóng tình, từng chốc từng chốc lên đỉnh, kịch liệt khiến cậu nhanh chóng không chịu nổi.
Cậu muốn hỏi chuyện ảnh chụp, nhưng lời nói tới mép lại lặn mất.
"Anh rốt cuộc thích em ở chỗ nào?"
Hôm nay quái lạ là vì chuyện này? Có thể làm em ấy lo được lo mất như vậy hẳn là thích mình rất nhiều. Thiệu Thành cảm động lắm, tiếp theo lại tự trách, có phải anh làm chưa tốt mới khiến cậu bất an như vậy.
Lục Phỉ Nhiên thấy anh không trả lời, một loạt hoài nghi hỗn tạp trong lòng như bị lửa thiêu phừng phừng, "Không nói được sao? Có phải em không có ưu điểm? Anh chỉ thích mặt em thôi đúng không?"
Thiệu Thành buồn cười, hôn môi bảo bối: "Cả ngày em nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Anh đang nghĩ, anh không tốt chỗ nào mà khiến em thiếu cảm giác an toàn. Ngựa con bướng bỉnh của anh, sao em lại không có ưu điểm chứ? Anh cũng không phải chỉ thích ưu điểm của em, mọi thứ của em anh thích hết, đều hợp ý anh."
Nếu là lúc trước, Lục Phỉ Nhiên chắc chắn bị hôn đến choáng váng nhưng hôm nay cậu vô cùng tỉnh táo, cho rằng miệng lưỡi Thiệu Thành quá trơn tru dẻo mép, không phải thứ tốt đẹp!
"Anh còn thích em..., em có thích anh không?" Thiệu Thành được nước lấn tới, không biết xấu hổ hỏi.
Lục Phỉ Nhiên đột nhiên mặt đỏ, "Đồ lưu manh!"
"Anh còn có thể lưu manh hơn." Thiệu Thành càng không biết xấu hổ nói.
......
Chưa tra được ra cái gì, thật không cam lòng.
Có lẽ cậu nên hỏi thẳng, nếu không có vấn đề thì quá tốt, còn nếu... Liệu anh có nói cho cậu không?
Lục Phỉ Nhiên không có lòng tin, nhớ lại một chút, quả thực Thiệu Thành có quá nhiều điều giấu giếm mình. Thời niên thiếu, anh giống như một anh trai mạnh mẽ mà dịu dàng, là người khiến người khác an tâm dựa vào. Nhưng ngay cả tên thật anh cũng không nói cho mình biết, đời tư trải qua cũng đều bịa đặt, sau lại giả bộ không quen biết cậu. Nếu không phải bởi cậu đột ngột sinh bệnh, phỏng chừng Thiệu Thành sẽ tỏ ra xa lạ cả đời.
Hiện giờ nhìn qua giống như cậu đã tới gần, thật ra không phải. Thiệu Thành là sương mù trong gió, bạn cho rằng đã bắt được, chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Do cậu quá sơ ý, vậy nên không phát hiện khoảng cách như có như không kia.
Lục Phỉ Nhiên nhớ trước kia ông nội đã từng nói với mình: "Đứa nhỏ này, đúng thật là thích đào tận gốc rễ, tính tò mò quá lớn. Lúc ở nhà trẻ, thầy giáo dặn không được làm gì, mấy đứa nhỏ kia ngoan ngoãn nghe lời, còn mỗi cháu một hai phải hỏi rõ vì sao, nếu không tuyệt đối không nghe theo."
Mình là thế thì làm sao? Lục Phỉ Nhiên căm giận nghĩ. Thiệu Thành mang bánh mì trứng nướng từ bếp đặt lên bàn.
Cậu cúi đầu lấy nĩa chọc tung lòng đỏ trứng.
Thật tàn nhẫn, Thiệu Thành nhíu mày. Anh ngồi xuống, đỏ cái mặt già, ho nhẹ, "Xin lỗi, tối hôm qua là anh quá đáng."
"Không phải tại chuyện này." Lục Phỉ Nhiên rầu rĩ.
Miệng Thiệu Thành lưu dư vị vô cùng vui sướng hỏi: "Vậy lần sau anh có thể làm thế hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]