Edit: Tôi
Beta: Bạn
Mùa hè năm đó nóng như cái lồng hấp, cảnh trong mơ cũng bị xiên nướng đến mơ hồ vặn vẹo, như dính một tầng dầu mỡ lưu động.
Ngoài cửa sổ tràn ngập tiếng ve, đằng sau song cửa là tiếng khóc điên dại của đứa nhỏ. Cả hai hòa vào một mảng, khiến người ta đau đầu nhức óc.
"Ba ba! Ba ba! Ba ba!"
Thiệu Thành cúi đầu, nhìn thấy đứa nhỏ gầy yếu khóc không ra hơi bò tới bên chân anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn có một miếng bớt màu xanh lớn bằng bàn tay người lớn đang đỏ bừng, lúc này nước mắt giàn giụa càng thêm khó coi, thực sự làm người phiền lòng. Tiểu quỷ này kỳ thực rất đáng thương, bản thân anh chưa bao giờ nuôi con, cảm thấy nuôi con là chuyện của phụ nữ. Ba ruột chê nó là con gái không thể cùng anh tranh quyền thừa kế, dáng dấp xấu xí trì độn, hơn hai tuổi còn không biết nói. Bà nội tuy rằng không ngược đãi nó, nhưng xưa nay không ưa mẹ ruột nó, càng không cần nhắc tới tiểu nghiệt chủng của cô ta... Ai chăm sóc nó đây? Mẹ Thiệu Thành cũng không rộng lượng đến mức chăm sóc đứa con của tiểu tam đã chia rẽ gia đình mình.
Thiệu Thành bắt đầu hối hận sáng nay trong cơn tức giận đem đứa nhỏ về. Anh tuy làm nhiều việc ác nhưng cũng có nguyên tắc làm người cơ bản. Dựa vào cái gì anh phải chăm sóc con của đối thủ một mất một còn chứ, anh cũng không phải thánh phụ! Thiệu Thành nhìn đứa nhỏ này, có chút ác ý nghĩ: Chậc, lớn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-non-hau-da/111210/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.