Vu Húc cầm thêm giấy báo, gõ cửa bước vào văn phòng, thấy Kỳ Gia Ngôn ngồi trên ghế, tập trung nhìn vào điện thoại.
“Để khách hàng thấy cái bộ dạng này của cậu, đang ngồi bàn chuyện làm ăn đột nhiên phát bệnh điên của chó.”
“Chó có tội gì, mắng người ta đừng có lấy chó ra mắng.” Tâm trạng của Kỳ Gia Ngôn cũng không tồi.
Vu Húc thật sự không chịu nổi cái giọng này của anh, kéo tay anh lên: “Cậu nhìn đi, da gà của mình nổi hết cả lên rồi.”
Kỳ Gia Ngôn ngồi thẳng người, quay về trạng thái công việc: “Công việc khiến mình vui vẻ.”
“Hơ!” Vu Húc lộ rõ vẻ không tin, đặt hồ sơ lên trên bàn: “Tiền thưởng khiến mình vui vẻ.”
Anh đã nhắc nhở như vậy rồi, Kỳ Gia Ngôn vẫn giả ngơ, Kỳ Gia Ngôn chính là một tên khốn biết diễn xuất.
“Không có tiền thưởng.” Kỳ Gia Ngôn nâng đầu nhìn anh: “Cấp lãnh đạo trong công ty của chúng ta, không thể phát tiền thưởng.”
Vu Húc cười lạnh, lười trả lời anh.
“Thời gian sao lại trôi chậm như vậy?” Kỳ Gia Ngôn lật hồ sơ nói.
Vu Húc khoanh hai tay trước ngực: “Chậm? Mình cảm thấy quá nhanh rồi đó, một ngày hai mươi tư giờ cũng không đủ dùng.” Anh nhìn Kỳ Gia Ngôn, nhướng mày: “Tối nay mình hẹn mọi người ra ngoài, có đi không?”
“Không đi.” Kỳ Gia Ngôn nhanh chóng đáp lại.
“Không phải chứ, Kỳ Gia Ngôn, cậu thật sự là thanh tâm quả dục rồi sao?” Vu Húc ho hai tiếng, đúng là người đàn ông đã kết hôn là khắc tinh của anh.
“Đừng kéo mình và chơi bời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-ngay/1103767/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.