Bốn người ở trong kí túc xá nghỉ ngơi một buổi trưa, đến 2h chiều liền dậy đi tới tòa nhà ban chỉ huy quân sự báo danh. Song Tử và Song Ngư vì muốn tham quan trường học lên đã đi sớm nữa tiếng. Nhân Mã nằm trên giường thêm một lát rồi mới bật dậy đi thay quân phục buổi sáng nhà trường phát cho.
Ở thế giới của cô, quân trang là màu xanh lá đậm, chất vải thô, mặc vào đặc bbieetj nóng. Còn ở thế giới này, quân trang lại có màu lam đậm, không biết được làm từ chất liệu gì nhưng sờ có cảm giác đặc biệt mềm và mát. Nhân Mã vui sướng cầm theo quần áo vào nhà tắm, tắm rửa một lượt. Buổi sáng sau khi kiểm tra xong, người cô đầy mồ hôi dính dớp. Lúc về đến kí túc xá vừa mệt vừa đói, bây giờ nghỉ ngơi đủ mới có sức để tắm.
Thay đồ xong cả người dễ chịu, Nhân Mã cầm theo cặp sách của mình mở cửa phòng ra. Song Tử và Song NGư đã đi trước rồi, trong kí túc xá chỉ còn lại mỗi cô và Thiên Yết. Cô đang nghĩ xem có nên gọi Thiên Yết đi cùng không. Cô không phải người quá nhiệt tình, hơn nữa cô cũng phát hiện Thiên Yết dường như không quá thích cô, mặc dù cô không đắc tội gì với cậu ta.
Còn đang ngẩn người, cửa phòng trước mặt đột nhiên mở ra. Nhân Mã ngẩng đầu, nhất thời có chút ngơ ngác. Thiên Yết mặc một thân quân trang màu lam đậm, dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, khí tức mạnh mẽ ập vào mặt người đối diện khiến Nhân Mã là quân nhân lâu năm nhất thời cũng có chút choáng váng.
Thiên Yết đứng ở cửa, nhìn Nhân Mã đang đứng trước cửa phòng mình ngây người, lông mày nhẹ nhàng chau lại.
- “Có chuyện gì?”
Thiên Yết lạnh lùng hỏi.
Nhân Mã giật mình, phát hiện mình vậy mà nhìn chằm chằm người ta đến ngây người, tức khắc có chút xấu hổ. Cô đưa tay gãi nhẹ sau gáy, đây là thói quen khi cô ngượng ngùng. Ánh mắt cô lảng tránh, ấp ứng nói.
- “Không có gì, Song Tử và Song Ngư đã đi trước rồi cho nên tôi qua đây gọi cậu đi học cùng.”
Thiên Yết nhìn vành tai hơi hồng hồng của Nhân Mã thì cũng không tiếp tục nói gì nữa, đi cùng cô ra huyền quan đổi giày rồi cùng đi đến lớp.
Khu học tập của ban chỉ huy là một tòa nhà lớn nằm ở phía Bắc của trường. Từ kí túc xá đi tới khu dạy học, đi bộ cũng phải mất tới hơn 10 phút. Khi Nhân Mã và Thiên Yết tới nơi thì tất cả sinh viên đều đã có mặt. Nơi tập trung của bọn họ là một căn phòng trống khá rộng, không biết là phòng gì.
Thiên Yết cao 1m89, so với nam sinh trong lớp không phải là cao lớn nhất. Thế nhưng quanh thân hắn lúc nào cũng quẩn quanh một loại khí tức, khi từng bước chân chầm chậm nện xuống sàn nhà bằng đá lại đặc biệt có khí chất của một người quân nhân.
Mà Nhân Mã ở bên cạnh anh, cho dù đã đi giày độn đế thì cũng chỉ cao được tới 1m74 - 1m75, đứng trong lớp học chính là người thấp bé nhất. Nhân Mã chỉ cần không ở trên chiến trường thì đều sẽ thu lại khí tức uy nghiêm của mình, luôn luôn để lộ ra ngoài bộ dáng ôn hòa vô hại, trên mặt luôn mang theo mỉm cười như có như không tạo cho người khác cảm giác rằng cô là một người vô cùng dịu dàng.
Trong lớp có vài người, vừa nhìn tới bộ dáng yếu đuối mỏng manh, gió thổi cũng bay kia của cô đều không để vào mắt. Thậm chí có vài người còn lộ ra ánh mắt trào phúng khinh thường không thèm che dấu. Nhưng Nhân Mã từ đầu tới cuối hoàn toàn không để tâm, lướt qua đám người đi tới trước mặt Song Tử và Song NGư.
- “Nhân Mã, cậu đừng để ý tới bọn họ, bọn họ đều là người xấu.”
Nhân Mã vừa mới tới gần, Song Ngư đã cúi đầu an ủi. Nhân Mã bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai cậu chàng, tỏ vẻ không để ý.
- “Không sao đâu, là đàn ông con trai thì phải dùng thực lực nói chuyện, sau này bọn họ sẽ không giám nhìn tớ bằng ánh mắt đó nữa.”
Lời nói của cô ngông cuồng kiêu căng, có không ít học viên ở xung quanh nghe thấy. Có vài học viên nam có tính tình không tốt, nghe thấy lời này của Nhân Mã thì đều đen mặt, có mấy người còn rục rịch muốn đánh nhau.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì thì huấn luyện viên của bọn họ đã bước vào. Cả lớp ngay lập tức yên tĩnh lại, nghiểm chỉnh xếp hàng.
Huấn luyện viên của bọn họ là một người đàn ông ngoài 30, vẻ ngoài cao lớn có một loại uy nghiêm đăc trưng của một giáo quan. Người đó mặc quân phục màu lam đậm, trên vai đeo quân hàm thiếu tá. Người vừa bước vào, ánh mắt sắc bén lia qua các sinh viên trong phòng một lượt, giọng nói trầm thấp lộ ra một tia uy áp đáng sợ.
- “Xếp thành hai hàng theo số hiệu.”
30 sinh viên của ban chỉ huy lập tức cun cút nghe lời, dựa theo số hiệu của mình mà xếp thành hai hàng. Mà rất trùng hợp, số thứ tự của Song Ngư là 250026, Song Tử là 250027, Nhân Mã là 250028 còn Thiên Yết là 250029. Bốn người đứng cạnh nhau, cả Song Tử và Thiên Yết đều cao trên 1m85, Nhân Mã đứng ở giữa liền trông như cực kì thấp bé.
Đợi khi tất cả mọi người xếp hàng ổn định, huấn luyện viên lúc này mới mới hài lòng lên tiếng.
- “Trước tiên giới thiệu một chút, tôi là Bạch Dương, 35 tuổi, sẽ là huấn luyện viên của mọi người trong thời gian sắp tới. Trong quá trình huấn luyện nếu có gì không hiểu hay gặp phải khó khăn gì thì có thể tìm tôi.”
Nói tới đây, gương mặt vừa mới hòa hoãn lập tức trở lên nghiêm túc, tầm mắt lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người.
- “Trước khi chính thức vào học, tôi có lời này phải nói trước với mọi người. Thứ nhất, đây là trường quân đội, các bạn sẽ phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt và nặng nề nhất. Sau khi học xong ra trường, các bạn sẽ bắt buộc phải ra chiến trường. Mỗi khóa của các bạn có 250 sinh viên, trừ hai ban y học và kĩ thuật không phải ra chiến trường thì chỉ còn lại 70 sinh viên. Số lượng ít như vậy, toàn bộ đều là tinh anh, nhưng lần đầu ra chiến trường chỉ có khoảng 50 người sống sót trở về. Nếu trong số mọi người có ai cảm thấy bây giờ hối hận thì có thể lập tức rút lui, tránh làm lãng phí thời gian của các bạn, sau này ra chiến trường lại phải bỏ mạng vô ích. Thứ hai, ban các bạn học là ban chỉ huy, là tinh anh trong mấy vạn sinh viên thi vào ngôi trường này. Tương lai, các bạn sẽ phải chỉ huy một tiểu đội mấy chục người hay một quân đoàn mấy vạn người. Đã là một chỉ huy, chỉ một quyết sách hay thậm chí chỉ là một sai lầm nhỏ trong phán đoán, các bạn cũng sẽ phải kéo theo mấy ngàn người vô tội hi sinh oan uổng. Cho nên tôi hi vọng, các bạn hãy mang tâm thái nghiêm túc nhất để học tập và rèn luyện, đừng để nhà trường và đế quốc thất vọng.”
Giọng của Bạch Dương không giận mà uy, những lời vừa nói ra gần như là tát một cái vào mặt đám tân sinh ở đây. Chỉ có Nhân Mã là gương mặt bình tĩnh, ánh mắt tĩnh mịch nhìn thẳng về phía trước. Chẳng có một ai có thể hiểu rõ về chiến tranh hơn cô. 18 năm lăn lộn trên chiến trường, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, trải qua mưa bom bão đạn có thể hi sinh bất cứ lúc nào. Những lời Bạch Dương nói so với sự tàn khốc thực sự thì chẳng là gì cả. Những tân sinh ở đây không là con nhà tướng thì cũng là con nhà tá, so với ngươi bình thường thì điểm xuất phát của bọn họ cùng vơi thiên phú cao hơn một chút. Nhưng trong mắt của cô, chỉ cần bọn họ còn chưa tiếp xúc với chiến trường chân chính thì cũng vĩnh viễn chỉ là mộ quân nhị đại không có gì hơn người. Có rất nhiều người trong quá trình học tập và rèn luyện thì thể hiện vô cùng tốt, nhưng đến khi ra chiến trường thực thì lại sợ này sợ kia. Cái gọi là tinh anh, nói cho cùng cũng chỉ là thiên phú cao hơn người khác. Không trải qua gió tanh mưa máu thì vĩnh viễn không thể trưởng thành.
Thiên Yết lắng nghe những lời của Bạch Dương, đôi mắt lạnh nhạt hơi rũ xuống. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt anh vô tình rơi xuống trên gương mặt của Nhân Mã đang đứng ở bên cạnh. Hắn đã cho rằng trên gương mặt thanh tú xinh đẹp kia sẽ hiện lên những cảm xúc hoảng loạn, sợ hãi, thậm chí là tái nhợt không chút huyết sắc. Thế nhưng tất cả cảm xúc mà anh nghĩ tới đều không xuất hiện. Trên gương mặt nhỏ đã thu lại nét tươi cười, mái tóc mềm hơi rũ xuống che đi đôi mắt. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt anh vô tình đáp xuống gương mặt của Nhân Mã đang đứng bên cạnh. Anh đã cho rằng trên gương mặt thanh tú xinh đẹp kia sẽ xuất hiện những cảm xúc hoảng loạn, lo sợ, sợ hãi, tái nhợt không chút huyết sắc. Thế nhưng tất cả những cảm xúc mà anh nghĩ tới lại không hề xuất hiện. Trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhân Mã đã thu lại nét tươi cười, mái tóc mềm hơi rũ xuống che đi đôi mắt, chỉ còn lại sự lạnh nhạt không chút để ý.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt quá mức chăm chú kia, Nhân Mã lập tức ngẩng đầu lên nhìn lại. Thiên Yết còn chưa kịp thu lại tầm mắt thì đã đối diện một tầm mắt đen láy. Hai người cứ nhìn nhau như thế, cho tới khi Nhân Mã hơi nheo mắt lại, có chút mất kiên nhẫn, lúc này Thiên Yết mới chậm rãi thu hồi tầm mắt. Nhân Mã mặc dù khó hiểu, nhưng còn đang trong tiết học, cô cũng không định hỏi nhiều.
Bạch Dương sau khi gõ tỉnh một đám tân sinh, lúc này mới nghiêm túc dạy học.
- “Hôm nay tôi tập trung tất cả mọi người ở đây là để tiến hành kiểm tra một số hạng mục cơ bản. Sau khi nắm bắt được thực lực cơ bản của các cậu, tôi sẽ lập ra phương án huấn luyện thích hợp với tất cả mọi người. Các hạng mục hôm nay là những kĩ năng cơ bản của một quân nhân cần phải có bao gồm bắn súng và cận chiến. Sử dụng thành thạo các loại súng ngắn, súng trường và súng bắn tỉa là điều kiện tối thiểu. Đối với đánh cận chiến tôi yêu cầu không cao, mỗi người các cậu lên đối chiến trực tiếp với tôi 10 chiêu, đỡ được 5 chiêu thì tính là qua. Nói trước, cấp bậc thể chất của tôi là A.”
Bạch Dương vừa nói xong, sắc mặt của các tân sinh bên dưới lập tức trở nên vặn vẹo. Sinh viên đầu vào của trường phần lớn là D và C, người nào mạnh lắm thì hẳn cũng mới chỉ đột phá cấp B như Thiên Yết mà thôi. Mà giữa cấp B và A là một khoảng cách cực lớn. Với thân thể khỏe mạnh của một người cấp B, cho dù có đỡ được 5 chiêu của người cấp A thì cũng không thể nào đứng dậy nổi.
Bạch Dương cũng không nhìn tới sắc mặt khó coi của bọn họ, gấp lại danh sách lớp trong tay, Bạch Dương dẫn đầu đầu đoàn người ra khỏi lớp học.
Một lớp có 30 người theo sau Bạch Dương di chuyển tới khu vực bắn súng của trường. Đó là một căn phòng rất rộng. Có một dãy ghế để ngồi, đằng trước là khu vực tập bắn được chia thành 10 vị trí được ngăn cách với nhau bằng một lớp kính chống đạn. Ở mỗi vị trí đều được trang bị một khẩu súng ngắn, một khẩu súng trường và một khẩu súng bắn tỉa, ba băng đạn dự phòng, mắt kính và dụng cụ bịt tai. Ngay bên cạnh còn có bảng điện tử hiện kết quả sau mỗi lần bắn.
Bạch Dương sau khi hướng dẫn mọi người cách sử dụng những thứ ở đây thì bắt đầu để mọi người tiến hành kiểm tra. Cứ 10 người lên một lượt, vừa vặn đủ 3 lượt. Nhân Mã số 28, xếp ở lượt cuối cùng. Vì thế cô thản nhiên ngồi ở một bên, quan sát những sinh viên khác thể hiện.
Không ngoài dự đoán của cô, điểm số của những người này phần lớn đều dao động trong phạm vi 60 đến 80 điểm, đây là điểm số bình thường của những tân binh trong quân đội có thể đạt được. Những người này chỉ vừa cầm súng đã có thể đạt được số điểm này đúng là không tệ.
- “10 người cuối cùng theo thứ tự đứng vào vị trí.”
Nhân Mã đứng dậy, bình tĩnh đi vào vị trí số 8. Hai bên trái phải Thiên Yết và Song Tử cũng lần lượt bước vào. Ở bên ngoài, có không ít người rướn cổ nhìn về phía cô, chủ yếu là muốn xem trò hay. Dù sao ở trong mắt bọn họ, cánh tay cô vừa nhỏ vừa yếu, lực giật của súng mạnh như vậy, chắc sẽ không giật đến gãy tay đi. Ngay cả Bạch Dương cũng nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Thiên Yết bước vào nhưng không làm gì cả. Quay đầu sang thì thấy Nhân Mã đang cúi đầu thay đạn. Động tác tháo lắp băng đạn của cô vô cùng thành thạo, ngón tay mềm mại cầm lên khẩu súng có một loại mĩ cảm cực kì hấp dẫn khiến anh không thể dời mắt được.
Nhân Mã cầm khẩu súng trên tay, gương mặt hiện lên một nụ cười phấn khích. Ở thế giới này đến nay đã ba năm, cô vẫn chưa có cơ hội động đến những thứ này. Mặc dù ở trên mạng chiến đấu có đủ các loại súng ống đạn dược, nhưng suy cho cùng cũng không thể cầm ở trên tay, vẫn là thiếu đi cảm giác chân thực.
Nhân Mã xoay khẩu súng ngắn một vòng ở trên cánh tay, ngay cả kính và tai nghe bảo hộ cũng không đeo. Những thứ đấy chỉ dành cho người mới bắt đầu cầm súng, bảo vệ mắt và tai khỏi thuốc súng và âm thanh khi nổ súng. Nhưng Nhân Mã dù sao cũng đã lăn lộn trên chiến trường hơn 20 năm, làm sao có thể còn bị những thứ đó ảnh hưởng.
Cầm khẩu súng ngắn bằng một tay, Nhân Mã ngay cả thời gian ngắm bắn cũng không có, vừa nhấc tay lên là ba tiếng động lớn phát ra liên thanh, ba viên đạn rời khỏi lòng súng với tốc độ chóng mặt. Nhân Mã thu tay lại, điểm số ở bên cạnh bắt đầu hiện lên. 97-97-99. Nhân Mã nhìn điểm số, vẫn chưa hài lòng lắm. Nhưng dù sao cũng lâu lắm rồi chưa dùng súng, kết quả như này cũng coi như tạm ổn, luyện tập lại dần dần vậy.
Mà lúc này ở xung quanh, khi mọi người nhìn tới kết quả hiển thị thì đều rơi vào một loại im lặng kì dị, nhưng cái không khí ấy hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nhân Mã một chút nào cả. Thành tích súng bắn tỉa và súng trường của cô lần lượt là 99-99-99 và 90-95-98. Súng trường không phải sở trường của cô, cho lên thành tích có hơi kém một chút.
Nhân Mã thả súng xuống, cảm thấy có chút chưa đã ghiền. Nhưng nghĩ đến sau này vẫn còn cơ hội, lúc này cô mới thoải mái vươn vai, trên mặt vẫn treo nụ cười bước ra khỏi khoang luyện tập.
Vừa ra tới nơi, hai tay vươn lên còn chưa kịp hạ xuống thì cô đã phải đối diện với một đống ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình một cách kì quái. Nhân Mã hạ tay xuống, ngượng ngùng xoa gáy, hỏi.
- “Mọi người sao vậy? Mặt tôi dính cái gì à?”
Bạch Dương ánh mắt phức tạp nhìn vào bảng điện tử vẫn đang hiển thị đầy đủ số điểm của Nhân Mã, nhất thời không biết lên mở miệng như thế nào.
Các khoang tập luyện còn lại cũng lần lượt mở ra, sinh viên từ bên trong đi ra xếp thành hàng ngay ngắn chờ thông báo kết quả.
Bạch Dương cũng không nhiều lời, sử dụng quang não chiếu lên thứ tự thành tích của từng người. Thành tích đứng đầu là Nhân Mã với số điểm nghịch thiên bỏ xa các sinh viên khác. Theo sau Nhân Mã là Song Tử với thành tích súng ngắn 90-93-95, bắn tỉa 90-88-92, súng trường 90-90-91. Ở vị trí thứ 3 là Thiên Yết và Song Ngư đồng hạng với thành tích súng ngắn 90-90-92, súng trường 90-90-90 và bắn tỉa 90-91-92. Những sinh viên còn lại điểm số đều dao động trong phạm vi từ 60 tới 80 điểm, trình độ đều đều nhau.
Thiên Yết nhìn xong kết quả thì cũng chỉ cụp mắt. Thành tích của Nhân Mã đối với anh là một bất ngờ không hề nhỏ. Khả năng bắn súng của anh so với những người cùng trang lứa, thậm chí so với rất nhiều người trong quân đội đã được xem là rất tốt. Mặc dù tính anh không phải người kiêu ngạo, nhưng khả năng bắn súng vẫn là một trong những kĩ năng mà bản thân anh tự tin nhất. Vậy mà hôm nay, anh lại bị một người mà ngay từ đầu anh vẫn luôn coi thường đánh bại, cảm xúc quả thực là ngũ vị tạp trần.
Sau khi cho mọi người xem kết quả xong, Bạch Dương cũng không nói gì về thành tích lần này. Sau khi tắt quang não đi, Bạch Dương nói.
- “Giờ mọi người theo tôi sang nhà thi đấu. Tôi muốn kiểm tra thể lực và trình độ đối chiến của mọi người.”
Bạch Dương dẫn mọi người lên trên tầng 2. Ngay trên phongf tập bắn chính là phong thể chất. Cái gọi là phòng thể chất thực ra là một căn phòng trống khá lớn. Ngay sát bên cạnh chính là phòng y tế vẫn luôn được mở. Mọi người theo số hiệu xếp hàng, từng người một đi lên đối chiến với Bạch Dương.
- “Tôi gọi đến ai thì người đấy bước ra khỏi hàng, có bao nhiêu khả năng thì bày hết ra, rõ chưa.”
- “Rõ.”
- “Tốt, người thứ nhất, Ngô Nhạc.”
Cả một nửa lớp lần lượt đi lên, không ngoài dự đoán, Bạch Dương chỉ cần một chiêu đã hạ đo ván bọn họ. Những người phía sau sau khi tận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình bị đánh cho nằm úp sấp đưới đất, cuối cùng chỉ có thể để robot mang tới phòng y tế, càng về sau cang không thấy hi vọng.
Số lượng người còn lại trong phòng không nhiều, người tiếp theo phải lên là Song Ngư.
- “2500026, Song Ngư.”
Bạch Dương vừa dứt tiếng gọi, Song Ngư đã từ trong hàng đứng lên.
Song Ngư cao tầm 1m80 đến 1m82, dáng người cao gầy mảnh khảnh là đặc chưng của những chàng thiếu gia. Bình thường cậu không hay nói chuyện, tính cách tương đối điệu thấp. Cấp bậc thể chất của Song Ngư vào Song Tử đều đã đạt đến cấp C, hơn Nhân Mã một bậc.
Song Ngư quy củ tiến hành đủ 10 lần công kích, Sau khi kết thúc Bạch Dương lập tức tung ra một đòn. Hắn vung ra một đòn đánh về phía lồng ngực của Song Ngư. Một chiêu này của Bạch Dương vô cùng độc, chọn góc độ vô cùng xảo quyệt, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn xuất hiện cả tàn ảnh. Mà Song Ngư lúc này, thân mình vốn đang đứng im đột nhiên lắc một cái, nghiêng mình tránh thoát được một đòn này của Bạch Dương. Sau đó mọi người ở trong liền nhìn thấy thân mình của Song Ngư giống như một con cá trạch trơn tuột, lắc bên này lắc bên kia tránh thoát được hết tất cả 10 đòn của Bạch Dương. Cho Tới khi Bạch Dương thu tay lại, Song Ngư lúc này mới đứng im một chỗ.
- “Được rồi, cậu về chỗ đi. Tiếp theo, 2500027, Song Tử.”
- “Được rồi, lên đây.”
Song Tử vỗ một cái lên vai Nhân Mã sau đó mới mang theo vẻ cà lơ phất phơ đi lên. Lúc đi qua Song Ngư còn đập tay một cái.
Song Tử và Song Ngư là anh em sinh đôi có nét giống tới 80%. Nhưng Song Tử tính cách cởi mở, lúc nào cũng tươi cười cợt nhả khiến người khác có cảm giác cậu ta không phải là một người đứng đắn.
Phong cách đánh nhau của hai anh em nhà này cũng không giống nhau. Song Ngư chỉ thủ không công, Song Tử chỉ công không thủ. Nếu như 10 chiêu thức Song Ngư xuất ra chỉ được coi như có lệ thì những chiêu thức Song Tử xuất ra lại cực kì xảo quyệt, đánh đâu trúng đó, đạt đủ ba tiêu chí, nhanh, mạnh, chuẩn. Mặc dù cũng chỉ đỡ được năm chiêu của Bạch Dương, nhưng với thể chất cấp C mà đã có thể đỡ được năm chiêu của thể chất cấp A thì cũng không phải là tầm thường.
- “Tiếp theo, 2500028, Nhân Mã.”
Nhân Mã hít sâu một hơi, đứng dậy. Bạch Dương nhìn cô, ánh mắt mang theo một loại ý vị không rõ ràng. Đứng ở ngay đối diện với Bạch Dương, Nhân Mã cũng không ngại mà dùng hết toàn lực. Thể chất của cô chỉ mới cấp D, là loại thể chất kém nhất ở trong lớp này, cho dù có đánh ra toàn lực cũng không đủ gãi ngứa cho người có thể chất cấp A như Bạch Dương.
Một chiêu đầu của Nhân Mã sức lực tuy không lớn nhưng góc độ vô cùng xảo quyệt, nắm tay hướng về phía khuôn mặt của Bạch Dương giống như xé gió phát ra âm thanh vù vù. Ánh mắt Bạch Dương lóe lên một cái, khí thế toàn thân biến đổi, nghiêng người tránh đi. Nhân Mã đánh hụt nhưng tốc độ không đổi, tiếp tục vung lên một quyền đánh về phía Bạch Dương. Lần này Bạch Dương không tiếp tục né tránh mà giơ tay lên đỡ, lấy cứng đối cứng.
Chỉ nghe một tiếng bốp, hai cánh tay chạm nhau giữa không trung, thậm chí mọi người ở bên dưới còn nghe được cả tiếng xương cốt nứt ra. Mọi người xung quanh chỉ mới nghe thôi mà đã tê cả da đầu. sợ hãi đến mức hai hàm răng va lách cách vào nhau.
Nhân Mã thu tay, chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn đã lâu không thấy truyền từ cánh tay lên tới, đau thấu tim gan. Nhưng Bạch Dương lại giống như bắt được cái gì thú vị, tiếp tục vung ra một cú đá về hướng bắp chân của Nhân Mã. Nhân Mã theo bản năng phát hiện ra nguy hiểm liền vô thức làm ra một động tác né mà cô đã được học trong quân đội trước kia sau đó theo phản xạ mà tung ra một đòn phòng thủ, thậm chí đau đớn ở tay cũng quên đi mất.
Lần này không chỉ dừng lại ở mức va chạm, mọi người thậm chí còn nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn. Nhân Mã đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống sàn nhà.
Bạch Dương lúc này cuối cùng cũng thỏa mãn mà thu tay lại, cho robot mang Nhân Mã sang phòng y tế chữa trị. Thương thế của Nhân Mã so với những sinh viên khác nặng hơn, xương trên cánh tay bị nứt nghiêm trọng, còn xương bắp chân thì trực tiếp gãy làm đôi. Mọi người nhìn Nhân Mã bị robot đặt lên cáng cứu thương mang đi, cả người đều cảm thấy không ổn.
Mà Bạch Dương lúc này cả người đều lâm vào suy tư. Những chiêu thức mà Nhân Mã xuất ra lúc nãy mặc dù không đủ đạt đến mức độ hoàn hảo nhưng cũng cách mức độ này không xa lắm, những chiêu thức mà cô sử dụng hoàn toàn 100% là các chiêu thức được sử dụng trong quân đội. Hơn nữa dựa vào mức độ phản xạ của cô, xem ra thời gian cô được huấn luyện cũng không phải là ngắn. Ở một đòn cuối mà hắn xuất ra vốn là mang ý tứ thăm dò. Nếu là người khác khi nhận thấy nguy hiểm nhất định sẽ phải né ra, nhất là khi trên người còn có vết thương. Lúc đó hắn đã nghĩ, nếu Nhân Mã né được thì sẽ thu tay, lại không nghĩ tới Nhân Mã sẽ dùng cứng đối cứng với hắn. Bạch Dương đã nhìn ra Nhân Mã có điểm kì lạ, nhưng lại không thể nói ra là kì lạ ở chỗ nào, chỉ có thể buông tha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]