Vừa nghĩ tới sẽ phải đi gặp cha mẹ vợ tương lai, Jarrett lại vô cùng khẩn trương. Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên hắn đi tới nhà người mình thích làm khách mà. Khụ, hi vọng không phải lần cuối cùng.
Sau khi tiến vào phải nói gì đầu tiên đây? Xưng hô như thế nào? Họ sẽ thích quà mình tặng chứ? Nếu như nói "Xin hãy an tâm giao tỷ tỷ cho con", liệu có được tiếp nhận không đây? Quần áo hôm nay của hắn không thành vấn đề chứ?
Hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ trong nháy mắt chen vào trong đầu của hắn. Ma pháp sư trẻ tuổi hùng mạnh đột nhiên cảm thấy mình còn mệt mỏi hơn so với khi liên tục chiến đấu với ma thú bảy ngày bảy đêm. Hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn sang cô gái, muốn tìm kiếm chút khích lệ, cũng không ngờ nhìn thấy. . . . . .
". . . . . . Tỷ tỷ, tỷ rất hồi hộp sao?"
"A. . . . . . À? Có có có có không?"
Không chỉ là vấn đề có hay không nữa rồi? Cả hàm răng cũng run lập cập rồi được không?
"Đừng, chớ suy nghĩ lung tung, tỷ tỷ tỷ tỷ không có khẩn trương!"
". . . . . . Tỷ tỷ, vậy sao không gõ cửa?"
"Tỷ muốn gõ lắm, chỉ là tay mềm nhũn, nhất thời nâng không nổi."
". . . . . ."
Jarrett thở dài, im lặng vươn tay: "Như vậy, để đệ làm?!''
"Không! Để tỷ tự mình làm!" Thang Mộ vừa nói, vừa run rẩy đưa tay ra. Sau khi thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-duc-thinh-nghiem-tuc/2039133/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.