"Tỷ tỷ biết tàng hình, tỷ đang ở đâu? Không có ở đây sao?"
Nghe được tiếng gào quen thuộc truyền đến từ sau lưng, trong mắt Thang Mộ lóe lên một tia bất đắc dĩ. Nàng chui ra từ trong bệ cửa sổ được ngăn cách bằng bức rèm dầy nặng, vẫy vẫy tay với cậu bé: "Ja . . . . . Verne, tỷ ở đây nè."
Đôi mắt ngọc bích của cậu bé sáng lên, lập tức nhào tới đây: "Thật là lợi hại! Tỷ tỷ vô hình, tỷ đang chơi trò chơi sao?"
". . . . . ." Không, nàng thật sự không cảm thấy tình huống hiện tại lợi hại chỗ nào cả. Thang Mộ nhìn vào thân thể đang xuyên qua rèm cửa sổ của mình, im lặng nghèn nghẹn. Không sai, nàng bây giờ hình như là ở trạng thái linh hồn, không còn là mặt than, nhưng mà lại không có cách nào dùng sức với bất kỳ vật gì. Thí dụ như nàng có thể ngồi ở trên bệ cửa sổ, lại không có cách nào nhấc tấm rèm nhung màu đỏ tím này lên, chỉ có thể đi xuyên qua nó. Bất luận kẻ nào nhìn thấy tình huống như thế đều sẽ cảm giác kinh hãi, cũng chỉ có duy nhất cậu bé có thể nhìn thấy nàng này là cảm thấy lợi hại thôi nhỉ?
Cho tới bây giờ, có lúc Thang Mộ lại cảm giác đứa nhỏ này không phải Jarrett. Rõ ràng có khuôn mặt và hơi thở giống nhau, nhưng tính tình lại khác hoàn toàn với lần đầu tiên nàng nhìn thấy Jarrett, không hề như con chó Ngao bé nhỏ thận trọng từng tí, ngược lại giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-duc-thinh-nghiem-tuc/2039115/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.