Lần này Tiểu Cố cư nhiên thật sự câu cá.
“Cá không ăn chẳng lẽ để ngắm?”
Tiểu Cố hừ một tiếng.
Bữa trưa Thích Thiếu Thương lại được ăn cá.
Tiểu Cố làm cá ngon hơn nhiều so với hắn làm.
Tiểu Cố cứng nhắc nói: “Mau ăn!”
“Ngươi không ăn?”
Tiểu Cố diện vô biểu tình, “Ngày nào cũng ăn, ngán.”
Buổi chiều Tiểu Cố lại lên núi hái thuốc.
Thích Thiếu Thương cách một đoạn khá xa lén lút theo đuôi.
Tiểu Cố hái thuốc xong, đi đến bên bờ vực, ngồi thơ thẩn.
Vách núi cao muốn chết, phía dưới một mảnh mây mù lượn lờ.
Thích Thiếu Thương từ xa xa, không thấy rõ mặt y, chỉ nhìn đến tay áo y phiêu phiêu, như thể không có trọng lượng, sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
Trái tim Thích Thiếu Thương cũng giống như mất hết trọng lượng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bay đi theo.
Tiểu Cố đương nhiên không thể bay đi.
Y chỉ ngồi một hồi rồi quay về.
Về sắc thuốc cho Thích Thiếu Thương.
Ba ngày trôi qua, Thích Thiếu Thương cảm thấy mình đã khỏe lại.
Hắn nói với Tiểu Cố: “Ta dạy ngươi làm sao hô hấp dưới nước nhé.”
Không đợi Tiểu Cố mở miệng, hắn đã nắm tay người ta, nhanh nhảu kéo đến bờ hồ.
Thích Thiếu Thương cấp tốc cởi quần áo, nhảy xuống nước, sau đó ngoi lên nửa thân trên, vẫy vẫy tay.
“Xuống đây!” Sau đó lại mất dạng.
Tiểu Cố do dự một lát, từ từ bước xuống hồ.
Không cởi y sam.
Không phải tắm rửa, không cần cởi.
Tiểu Cố biết bơi, y ở trong nước mở to mắt, thấy được Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu/73290/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.