Thích Thiếu Thương run lên, lập tức cảm thấy Cố Tích Triều năm xưa đã trở lại.
Hắn bưng bát thuốc, một hơi uống cạn.
Màn đêm buông xuống.
Tiểu Cố hỏi Thích Thiếu Thương: “Ngươi muốn sang bên kia ngủ với hòa thượng? Hay là ở đây ngủ với ta?”
Thích Thiếu Thương lại nuốt một ngụm nước miếng.
Giờ thì hắn đã hiểu, Cố Tích Triều bởi vì quá lâu không nói chuyện với người bình thường, cho nên hiện tại lối nói chuyện cũng có điểm không bình thường.
Thật ra cũng không phải không bình thường, mà là quá rút gọn đến mức trắng trợn.
“Ách, ta ngủ với ngươi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng muốn tát mình một bạt tai.
— Thích Thiếu Thương, ngươi thế nào cũng trắng trợn y như Cố Tích Triều?
Hai người lên giường.
Một người bên đông, một người bên tây.
Thông cảm cho Thích Thiếu Thương thân mang thương tích, Tiểu Cố còn nhường hắn thêm một chút vị trí.
Ngủ đến nửa đêm, Thích Thiếu Thương phát hiện trên giường trống không.
Hắn nghĩ nghĩ, xuống giường, ra khỏi phòng, đi tới hồ nước.
Mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, lát sau, một bóng đen đột ngột từ trong nước lao ra.
Ào một tiếng.
Thích Thiếu Thương đứng quá gần, bị nước văng đầy mặt.
Hắn lau mặt.
“Cố Tích Triều, nín thở vô dụng. Nếu ngươi muốn học hô hấp dưới nước, ta có thể dạy…… dạy ngươi……”
Hắn vừa nói vừa nhìn Tiểu Cố ướt sũng xích lõa từ trong nước đi ra, dưới ánh trăng da thịt trắng đến chói mắt.
Thích Thiếu Thương lại nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn lại hiểu thêm một chuyện.
Cố Tích Triều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu/73288/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.