Thái Y bị nhốt trong phòng gia,dựa người vào tường, ngồi đờ ra, người cứu mạng hắn sao còn chưa xuất hiện đi? Đừng nói là y căn bản vẫn chưa phát giác ra mình mất tích?
Thái Y nghĩ tới khả năng này, bất giác thở dài ai oán.
Thần Y sư huynh a, ngươi nhanh nhanh một chút phát hiện ra sư đệ ta mất tích có được không, đừng có vì bận hàn huyên tâm tình với Thái Phó của nhà ngươi mà đem sư đệ ta quăng mất hút chứ????
Thái Y nhìn hương túi trên lưng một chút, hoàn hảo vẫn còn, nếu cái này mà mất thì sư huynh của hắn thực sự sẽ không tìm được mất.
Cửa lao mở, đáng tiếc người bước vào lại là người Thái Y tối không muốn nhìn thấy.
Quốc cữu mang theo bộ mặt âm trầm đi tới trước mặt Thái Y.
“Ngươi muốn chết như thế nào?” Quốc cữu lạnh lùng hỏi.
“Sống thọ trăm năm chết tại nhà.” Thái Y trả lời ngay tắp lự.
“Nằm mơ.”
Thái Y thở dài: “Ta nói này, ngươi có muốn báo thù thì cũng phải tìm cho đúng đối tượng chứ, ta hoàn toàn không có liên quan gì nha, nhất không kê đơn cho ngươi, nhị không lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn. Ngươi như thế lại nhằm vào ta , bộ không cảm thấy lương tâm cắn rứt hả??”
“ Ta cực kì thoải mái, không cần ngươi quan tâm.:
“Vậy ngươi muốn sao mới chịu??”
Quốc cữu cười nhạt, cạy miệng Thái Y nhét một viên dược vào.
“Ngọt nha” Thái Y nhếch miệng nói: “Cái vị này… Xuân dược??”
Quốc cữu run run môi, cả giận nói: “Ngươi không thể có bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-y-du-than-y/174859/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.