Hai người cứ thế, mắt mở trừng trừng, nhìn Giáo Chủ hết sức ôn nhu lột vỏ bỏ hạt, đút cho Sư Phụ ăn hết cả một đĩa nho to đùng, sau đó mới lưu luyến đi ra, lưu lại thầy trò ba người nói chuyện.
Sư Phụ vẫn bày ra một bộ dạng lười biếng vô cùng, nửa người rúc vào trong chăn gấm, vạt áo nửa mở, lộ ra hồng ngân xanh tím, dấu vết lộ liễu bày ra không chút nào che giấu. Nhưng thật ra Thái Y, liên tưởng tới chuyện tối hôm quan, không khỏi có chút xấu hổ, quay mặt không dám nhìn Thần Y.
“Chuyện gì?” Thần Y kéo Thái Y ngồi xuống, hỏi.
Sư Phụ cười cười, thần tình biếng nhác mang theo một tia mị hoặc lơ đãng.
Thần Y nhíu mày: “Ngươi chính là nhanh nhanh nói cho xong, không thì cái tên ngoài cửa kia sẽ vọt vào mất.”
Thái Y khẩn trương nhìn chằm chằm phía ngoài cửa, dường như đứng ngoài của là một con sói đói khát lâu ngày vậy, cách một tấm ván cửa vẫn có thể cảm nhận được sát khí bức người a~~
Thế nên mới nói, người điên có năng lực phân biệt tình địch cực kì thấp cùng cố chấp vô địch thiên hạ là vô cùng đáng sợ, nhất là khi tên điên đó còn thích ăn dấm chua.
“Dưới Bất Tư Nhai của ma giáo đang giam giữ một vị cố nhân của ta, họ Lan, giáo quy cấm giáo chúng tự ý đi vào Bất Tư Nhai, ngay cả Giáo Chủ cũng không được, ta mực dù tưởng nhớ y nhưng vẫn là bất lực. Ta cùng với cố nhân có viết thư qua lại, hắn võ công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-y-du-than-y/1611310/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.