Khi hai người ly khai quân doanh, Thái Y vẫn nhiều lần căn dặn Quân Sư phải theo đơn thuốc do sư huynh khai, đều đặn uống thuốc, y sẽ trở lại kiểm tra.
Quân Sư mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm chỉ mong quân y phụ trách sắc thuốc sẽ không vì chữ viết ngoáy gà bay chó chạy kia mà bốc sai thuốc, dẫn tới hắn tuổi trẻ chết sớm, đi đời nhà ma.
Tướng Quân ở một bên thề sống thề chết sẽ giám sát.
Thần Y nói Tướng Quân ngươi chỉ cần sớm một chút treo cổ lên cây là tốt nhất, như vậy tiên sinh có thể khỏi lo rồi.
Kế tục hướng ma giáo thẳng tiến.
Ma Giáo mà, thông thường sẽ ẩn núp ở trong thâm sơn rừng rú, thích phong cách RP (Roll Playing – game nhập vai) thì sẽ là vách núi, khe đá nơi núi non trùng điệp, không thích RP thì sẽ bày đầy cơ quan trận pháp, bước ba bước liền đi tong cái mạng. Nói chung, đều không phải địa phương mà người bình thường có thể đi.
Thế nhưng các đại hiệp chính đạo luôn nhìn ma giáo không vừa mắt, luôn luôn kéo bè kéo cánh tới, muốn cùng nhân sĩ ma giáp luận bàn một chút, một người đánh không lại thì một đám đi, một đám đánh không lại thì một đoàn kéo tới.
Người người nhà nhà tiến quân không mệt mỏi, mặc cho Ma Giáo Giáo Chủ vì giáp chiến không ngừng nghỉ, bị thương khá nặng, tay che miệng, một ngụm tiên huyết phun ra, giậm chân bình bịch quát: “Nhân gia ta không chơi nữa!!”
Các đại hiệp bạch đạo cả người tê dại, sấm chớp trong lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-y-du-than-y/1611304/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.